2017-12-04 14:59 GMT-05:00 'hungthe' via DiendanTuoiHac <xomnhala_yamaha@googlegroups.com>:
Thật khó tin! Dân một nước văn hiến 5000 năm lại có thể chửi VN
bằng những lời vô văn hóa như vậy!
Tác giả: Hồ Anh Hải
Bài viết “Thật khó tin! Tình
cảm yêu ghét Trung Quốc của ‘quốc gia anh em’ này lại lộ liễu đến thế” của một nhà báo Trung Quốc đi thăm Việt Nam
về đăng trên Thời báo Hoàn Cầu ngày 28/11/2017 đã gây ra phản ứng mạnh mẽ trong
dư luận nước này.
Ở cuối bài báo trên, Thời
báo Hoàn Cầu đã cho hiển thị hơn hai chục trong số hơn 2000 bình luận của bạn
đọc Trung Quốc nói về bài báo đó. Hầu như toàn bộ các bình luận đều nói xấu, đả
kích Việt Nam. Đọc những bình luận ấy, người ta thật khó tin rằng các công dân
của một đất nước văn hiến 5.000 năm lại có thể trắng trợn chửi bới Việt Nam
bằng những lời lẽ vô văn hóa với tâm địa độc ác khủng khiếp như vậy, chỉ hai
tuần sau khi Chủ tịch Tập Cận Bình vừa nói những lời tốt đẹp về tình hữu nghị
Trung-Việt trong chuyến thăm Việt Nam hồi giữa tháng.
Qua đây bạn đọc Việt Nam cần cảnh giác hơn với “16 chữ vàng”
mà Bắc Kinh thường đề cao. Đằng sau “chữ vàng” ấy vẫn là ý đồ kích động tâm lý
thù hằn dân tộc trong một cộng đồng hơn một tỷ dân rất dễ bị báo đài tác động,
khiến họ trở nên có ý nghĩ rất xấu về Việt Nam. Không rõ vì sao Thời báo Hoàn
Cầu lại có thể cho hiển thị những bình luận vô căn cứ, vô văn hóa như vậy?
Phải chăng các cơ quan có trách nhiệm và các báo đài ở ta nên
công khai tỏ thái độ trước việc làm vô trách nhiệm của Thời báo Hoàn Cầu – anh
em sinh đôi với Nhật báo
Nhân dân, cơ quan ngôn luận của Đảng CSTQ? Nhắm mắt làm ngơ trước
sự việc trên sẽ khiến Thời báo Hoàn Cầu càng có lý để tiếp tục bôi nhọ Việt Nam
như họ đã làm nhiều lần.
Dưới đây trích dẫn một số bình luận nói trên của bạn đọc Trung
Quốc.
§ Đồ vong ân bội nghĩa này [nguyên văn: con chó sói mắt trắng] chỉ
nói những lời hay, nói ba hoa thiên địa, nói lời hằn học nhục mạ Trung Quốc.
Trong mắt người Trung Quốc nó chỉ là con sói gian ác, khi nào có dịp thì đánh
cho nó chết đi! [bạn đọc ở tỉnh Cam Túc].
§ Người Việt Nam [nói]: Người Mỹ tuy có đánh nhau với chúng tôi
nhưng về sau đã giúp chúng tôi rất nhiều; còn Trung Quốc thì trong
mấy chục năm sau chiến tranh vẫn bắt nạt Việt Nam. Nếu
đúng là [Việt Nam] có thái độ như vậy thì Trung Quốc có thể học Mỹ, trước tiên
đánh Việt Nam thật đau, rải chất độc sinh hóa khắp Việt Nam, tạo ra vài triệu
trẻ dị tật, sau đó cho vài xu, vài quả táo… [bạn đọc ở TP Thâm Quyến]
§ Trung Quốc chúng ta đất rộng, cảnh sắc biển
[đẹp] như thế nào, mà các người [ý nói du khách Trung Quốc] lại nhất định phải
đến tiêu tiền tại những quốc gia coi khinh các người? Thật là lũ hèn. [bạn đọc
ở TP Tô Châu].
§ Ôi chao, nhân dân đáng yêu, đều như nhau cả.
[bạn đọc ở TP Tây An].
§ Trong lịch sử, Việt Nam đã nhiều lần muốn thôn
tính Lào, Campuchia, Thái Lan, dã tâm rất lớn. [bạn đọc ở Bắc Kinh].
§ Đất nước này, người của đất nước này thật xấu
bụng, một loại người vong ân bội nghĩa. Người Mỹ vô cớ vượt đại dương đến đánh
họ, lại bắn giết, lại rải chất độc, [sau đó] cho họ chút táo ngọt là họ quên
hết cả. Trung Quốc giúp họ thống nhất đất nước, thắt lưng buộc bụng ra sức viện
trợ họ, kết quả chỉ vì những mảnh đất vốn không thuộc về họ [ý nói Hoàng Sa,
Trường Sa] mà họ dùng ngay vũ khí chúng ta viện trợ để đánh chúng ta. Kết cục
lại còn ra vẻ thù hằn [chúng ta]. Nói theo lương tâm, hãy khoan chưa nói mấy
mảnh đất ấy mà năm xưa dưới triều nhà Thanh toàn bộ miền Bắc Việt Nam đâu có là
đất của các người, hơn thế, mấy nghìn năm đều ở dưới ách thống trị của Trung
Quốc. Cho nên dân tộc này thật sự là có tâm địa quá xấu, vong ân bội nghĩa,
lòng tham không đáy. [bạn đọc ở Bắc Kinh]
§ Việt Nam, Myanmar, Triều Tiên và A Tam [tên TQ
miệt thị gọi Ấn Độ] đều học văn hóa phương Tây. Không có cái gọi là đạo nghĩa
của Trung Quốc. Việt Nam được Trung Quốc giúp thống nhất đất nước nhưng họ lại
dùng thái độ chống Trung Quốc để củng cố sự thống trị trong nước, đối ngoại dựa
vào phương Tây. Chúng ta phải rút ra bài học. [bạn đọc ở Bắc Kinh]
§ Với những quốc gia này chúng ta phải dùng luật
chơi chọi lại luật chơi, khi cần phải dùng quả đấm sắt. [bạn đọc ở Bắc Kinh]
§ Việt Nam cũng hệt như Ấn Độ, luôn luôn muốn
làm ông lớn trong vùng, nhưng lại luôn cảm thấy mình bị Trung Quốc ép một đầu,
cho nên có tâm trạng hâm mộ, ghen tị và thù ghét Trung Quốc. [bạn đọc ở Phúc
Kiến]
§ Bọn khốn kiếp ấy chỉ [đáng] nhận bom hạt
nhân…… Bạn nhân từ, khoan dung, tốt bụng với chúng thì chúng lại không cảm
kích…… [bạn đọc ở Bắc Kinh
Vì sao người VN ít thân thiện với người TQ?
Biên dịch: Nguyễn Hải Hoành
Hôm nay [17/02/2009] là một ngày nhân dân hai nước Trung Quốc,
Việt Nam đều không thể nào quên. Ngày này 30 năm trước, quân đội Trung Quốc
phát động “Cuộc chiến tự vệ phản kích” Việt Nam trên biên giới Trung Việt. Cuộc
chiến tranh này đã trở thành vết thương khó có thể hàn gắn giữa nhân dân hai
nước. Nếu bỏ qua cuộc chiến đó để xem xét “Mối quan hệ Trung Quốc-Việt Nam”
hiện nay, dù là quan hệ nhà nước hay nhân dân, thì sẽ là què quặt, cũng là
phiến diện không hoàn chỉnh.
Ba quốc gia có liên quan trực tiếp nhiều nhất tới cuộc chiến đó
là Trung Quốc, Việt Nam và Campuchia có cách nhìn khác hẳn nhau đối với cuộc
chiến tranh Trung Quốc – Việt Nam 30 năm trước.
Phía Trung Quốc cho rằng phía Việt Nam quấy rối biên cương Trung
Quốc, cho nên Trung Quốc phát động “Cuộc chiến tự vệ phản kích”. Phía Việt Nam
cho rằng chính phủ Trung Quốc vì để ủng hộ chính quyền Khmer Đỏ mà phát động
bành trướng xâm lược Việt Nam, thể hiện chiến tranh bá quyền. Phía Campuchia
tuy không tỏ thái độ rõ ràng đối với cuộc chiến Trung Quốc-Việt Nam nhưng ngày
7 tháng 1 năm nay đã tổ chức một cuộc mít-tinh quy mô chưa từng có tại Phnom
Penh chúc mừng 30 năm ngày nhân dân Campuchia thoát khỏi ách thống trị của
Khmer Đỏ. Tại cuộc mit-tinh, Chủ tịch Thượng viện Campuchia Chia Xim cảm ơn
Việt Nam “đã cứu Campuchia”, đánh giá cao bộ đội tình nguyện Việt Nam đã hy
sinh to lớn để tiêu diệt chính quyền Khmer Đỏ tàn sát nhân dân, và đã kịp thời
ngăn chặn được số phận bất hạnh nhân dân Campuchia tiếp tục bị tàn sát.
Giờ đây chính phủ Trung Quốc đang ra sức làm mờ nhạt cuộc chiến
30 năm trước ấy, không tổ chức bất kỳ hoạt động kỷ niệm chính thức nào. Tại
Việt Nam, chính phủ và nhân dân đều tổ chức hoạt động tưởng niệm với quy mô lớn
[?] những người Việt Nam đã chết trong cuộc chiến đó, giáo dục người Việt Nam
chớ quên cuộc chiến này. Rốt cục trong cuộc chiến tranh ấy ai phải ai trái, ở
đây tác giả không muốn bàn thảo. Bao giờ các tài liệu mật được dần dần công
khai, sau khi nhìn thấy chân tướng, tự nhiên người ta sẽ hiểu rõ.
Tác giả muốn nhân dịp ngày đặc biệt hôm nay để nói qua về một số
cảm nhận của mình tại Việt Nam, hy vọng qua đó người trong nước sẽ hiểu được
tại sao đa số người Việt Nam có thái độ không hữu hảo với Trung Quốc. Để nhìn
nhận Việt Nam một cách khách quan, chúng ta nên xuất phát nhiều hơn từ góc độ
của mình mà suy nghĩ Ngoài việc cuộc chiến đó cần thời gian để hàn gắn vết
thương giữa nhân dân hai nước ra, hiện nay vấn đề người Việt Nam không hữu hảo
với người Trung Quốc chủ yếu có mấy mặt sau đây đáng để người nước ta [tức
Trung Quốc] cảnh giác và suy nghĩ.
Trước hết, người Trung Quốc chưa hiểu tình hình
Việt Nam – đây là một nguyên nhân khiến người Việt Nam ghét người Trung Quốc.
Hai nước tuy là láng giềng gần nhau, truyền thống văn hóa và tập quán giống
nhau nhưng tuyệt đại đa số người Trung Quốc lại chưa hiểu Việt Nam. Việt Nam là
quốc gia nhược tiểu, chính phủ không đủ tài lực […], thế nhưng sự nghèo khó của
chính phủ không đại diện cho sự bần cùng của dân chúng. Người Trung Quốc có
quan niệm là chỉ cần thấy nước này chỗ nào cũng rách nát, thiết bị hạ tầng cơ
sở chưa hoàn thiện, đường phố không rộng rãi tráng lệ thì cho rằng nước này
hỏng rồi.
Thực ra nhìn bên ngoài không bằng nhìn thực chất. Việt Nam luôn
luôn theo đường lối giấu ngầm sự giàu có vào dân chúng. Chỉ cần đến thăm nhà
thường dân Việt Nam để cảm nhận một chút, bạn sẽ thay đổi ấn tượng về Việt Nam.
Trong các gia đình Việt Nam […], các loại đồ điện gia đình và thiết bị trong nhà
không hề ít hơn dân Trung Quốc. Nghèo nữa thì cũng có một chiếc xe máy. Gia
đình dân chúng Việt Nam chưa thể coi là giàu có nhưng cũng tuyệt nhiên không
nghèo. Tuyệt đại đa số người Trung Quốc từng đến Việt Nam phần lớn chỉ nhìn
thấy hiện tượng bên ngoài chứ không phải đời sống thực chất của người Việt Nam
bình thường, do đó có sự hiểu lầm về Việt Nam. Ngược lại, người Việt Nam cũng
từ xương cốt coi thường một bộ phận người Trung Quốc.
Thứ hai, tâm trạng ưu việt cao ngạo của người
Trung Quốc đã làm cho người Việt Nam không hữu hảo với người Trung Quốc. Người
nước ta tự cho rằng thực lực Trung Quốc mạnh hơn Việt Nam, phần lớn người Trung
Quốc khi đến Việt Nam thì có thái độ thiếu thân mật và khiêm tốn với người Việt
Nam. Thường xuyên có bạn hỏi tôi: Việt Nam chẳng phải là rất nghèo đấy ư, có
phải là ở Việt Nam đi mua hàng phải vác cả bọc tiền to tướng, có phải Việt Nam
thừa phụ nữ, có thể lấy mấy vợ cũng được phải không? … đều là những câu
hỏi làm người ta cười gượng.
Thực tế Việt Nam khác xa những gì chúng ta tưởng tượng. Chính
quyền Việt Nam nghèo, thậm chí rất tham nhũng, song dân chúng Việt Nam không
nghèo. Đồng bạc Việt Nam giá trị cao nhất là 500 nghìn đồng, tương đương 200
Nhân Dân Tệ Trung Quốc, ra phố mua hàng đâu có cần vác rất nhiều tiền, thậm chí
còn ít một nửa so với người Trung Quốc đi mua hàng. Phụ nữ Việt Nam không
nhiều, tỷ lệ nam nữ cơ bản bằng nhau, thậm chí tỷ lệ nam cao một chút, chớ có
sang Việt Nam làm giấc mộng lấy mấy cô vợ. Người Việt Nam coi người Trung Quốc
không ra gì không phải không có nguyên cớ.
Thứ ba, nhà đầu tư Trung Quốc đến Việt Nam rất
bị nghi ngờ về chữ tín. Cuối thập niên 1990, rất nhiều người Trung Quốc đến
Việt Nam đầu tư, tưởng là ở đấy có thể dễ kiếm được tiền. Khi phát hiện đầu tư
trên toàn thế giới đều có cùng một nguyên tắc là “không có đầu tư vào thì không
có sản phẩm ra”, kiếm tiền đâu có dễ như tưởng tượng. Thế là người Trung Quốc
ào sang như một đàn ong rồi lại ào ào đại rút lui như một đàn ong, rút vốn về
nước một cách bất hợp pháp, để lại một đống tạp chứng khó chữa như nợ lương, nợ
thuế, nợ vốn với đối tác hợp tác, khiến chính quyền Việt Nam rất đau đầu. Sự
thành thật giữ chữ tín của thương nhân Trung Quốc phổ biến bị người Việt Nam
nghi ngờ.
Cùng sang Việt Nam kiếm tiền, người Nhật, người Hàn Quốc trước
lúc đi đã xem xét coi đây là vấn đề khá phức tạp, khi gặp phải các vấn đề
tồn tại trong xã hội Việt Nam họ giải quyết dễ hơn người Trung Quốc. Tâm lý quá
ư đầu cơ của nhà đầu tư Trung Quốc, thái độ oán trách mỗi khi gặp khó khăn đã
gây ra hậu quả người Việt Nam cho rằng người Trung Quốc có độ tin cậy thương
mại không cao. Trung Quốc khi đưa vốn ra nước ngoài cũng đem theo những bệnh
bất trị vốn có trong xã hội thương mại của mình sang nước ngoài. Điều này không
những các nhà đầu tư chúng ta phải suy ngẫm mà chính phủ Trung Quốc cũng nên
cảnh giác.
Thứ tư, việc các thương gia Trung Quốc phán đoán
sai lầm về thị trường tiêu dùng Việt Nam đã không những làm cho sản phẩm Trung
Quốc khó tiêu thụ ở Việt Nam mà cũng tổn hại nghiêm trọng tới hình ảnh và thanh
danh của người Trung Quốc. Do hiểu biết lệch lạc về tình hình nội bộ và thói
quen tiêu dùng của Việt Nam, cho rằng người Việt không tiêu dùng nổi những sản
phẩm chất lượng tốt cấp cao, mà người Trung Quốc chuyển sang Việt Nam những dây
chuyền sản xuất lạc hậu bị đào thải trong nước, kết quả thế nào có thể suy ra
mà thấy. Ở Trung Quốc, nhà sản xuất xe máy Trùng Khánh huênh hoang là đã chiếm
được bao nhiêu thị phần thị trường Việt Nam. Đáng tiếc là người viết bài này ở
Việt Nam cho tới nay chưa hề phát hiện thấy một chiếc xe máy Trùng Khánh nào
chạy trên đất nước này, dù ở vùng nông thôn tương đối nghèo hay đô thị phồn hoa
đều khó mà thấy bóng dáng nó.
Trong lòng người tiêu dùng Việt Nam thì hàng Trung Quốc là đại
danh từ của “chất lượng xấu”. So với người Trung Quốc, rõ ràng người Nhật Bản,
Hàn Quốc, kể cả người Âu Mỹ đánh giá quan niệm tiêu dùng của người Việt Nam
chính xác hơn nhiều; ngay từ đầu họ đã đưa hàng chất lượng tốt sang thị trường
Việt Nam, giành được sự ủng hộ của người tiêu dùng nước này. Đây cũng là nguyên
nhân hàng hóa Trung Quốc ở Việt Nam đại bại trước hàng hóa Nhật Bản, Hàn Quốc
và cũng là một nhân tố lớn làm cho người Việt Nam khinh thường [nguyên văn bỉ thị] người Trung Quốc.
Trung Quốc và Việt Nam núi liền núi sông liền sông, có hơn 2.000
năm tiếp xúc văn hóa, thế nhưng sự hiểu biết của chúng ta về Việt Nam lại dừng
ở hồi ức trong quá khứ, thiếu con mắt tỉnh táo và thận trọng để nhìn nhận người
hàng xóm này, khiến cho giữa nhân dân hai nước hình thành một vết thương khó có
thể vượt qua. Đồng thời với việc mất tín nhiệm của dân chúng Việt Nam, chúng ta
cũng dần dần chắp tay nhường cho Nhật Bản, Hàn Quốc lợi ích thị trường to lớn ở
Việt Nam mà người Trung Quốc vốn dĩ nắm được.
Người Việt Nam không hữu hảo với người Trung Quốc tuyệt nhiên không chỉ là do cuộc chiến tranh 30 năm trước mà còn nhiều cái nữa đáng để tất cả người Trung Quốc suy ngẫm!
Người Việt Nam không hữu hảo với người Trung Quốc tuyệt nhiên không chỉ là do cuộc chiến tranh 30 năm trước mà còn nhiều cái nữa đáng để tất cả người Trung Quốc suy ngẫm!
-
For more options, visit https://groups.google.com/d/optout.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment