From: giao tran <
From: Dung Ngo
Subject: NGƯỜI"TRUNG QUỐC"
Subject: NGƯỜI"TRUNG QUỐC"
Mời đọc hai bài viết: "Làm người đã khó, làm người Trung Quốc còn khó hơn" và "Người Tàu xấu xí"
Làm người đã khó, làm người Trung Quốc còn khó hơn…
Trong Tây Du Ký hồi thứ 64, tác giả Ngô Thừa Ân đã mượn lời Đường Tăng để nói lên suy nghĩ của mình. Câu nói ấy, không rõ hữu ý hay vô tình, khi đối chiếu với Trung Quốc của ngày hôm nay, lại trở thành một “dự ngôn” chính xác đến lạ thường.
Câu nói ấy là: “Nhân thân nan đắc, Trung thổ nan sinh, chính Pháp nan ngộ; toàn thử tam giả, hạnh mạc đại yên”.. Nghĩa
là: Thân người khó được, Trung thổ khó sinh, chính Pháp khó gặp; nếu được cả ba điều, thì may mắn lắm thay.
Câu nói trên cũng có thể thuyết minh lại là: Làm người đã khó, làm người ở Trung Quốc còn khó hơn. Đã được làm người lại sinh ra ở Trung Quốc, thì có thể gặp được chính Pháp chính Đạo hay không, lại còn khó hơn gấp vạn lần!
Vậy vì sao lại nói là “khó”, và cái khó ấy là khó ở chỗ nào?
Trong Tây Du Ký hồi thứ 64, tác giả Ngô Thừa Ân đã mượn lời Đường Tăng để nói lên suy nghĩ của mình. (Ảnh minh họa: soha.vn)
soha.vn
Cập nhập tin tức sự kiện, báo mới nhất ở VN, các TIN NHANH độc
quyền phản ánh đầy đủ chuyển động kinh tế & xã hội Việt Nam, thế giới
trong 24h qua..
|
Làm người đã khó…
Năm xưa, Khổng Tử từng giảng: “Duy thiên địa vạn vật chi mẫu, duy nhân vi vạn vật chi linh”, nghĩa là, duy có Trời Đất là mẹ của vạn vật, duy có con người là anh linh của vạn vật. Con người là anh linh của vạn vật, vậy nên sinh mệnh nào ở thế gian cũng mong được đắc thân người.
Nhưng thân người hữu hạn, “tấm áo da người” chỉ có ngần ấy thôi, muốn được chuyển sinh thành người đâu phải chuyện dễ dàng? Trong Kinh Trung Bộ có một ẩn dụ ví von với cái khó được làm người, kể rằng: Có người quăng một khúc gỗ xuống biển, trên khúc gỗ ấy lại có một cái lỗ. Một ngọn gió từ phương Đông thổi nó dạt về hướng Tây, một ngọn gió từ phương Tây thổi nó dạt về hướng Đông, một ngọn gió từ phía Bắc thổi nó trôi qua phía Nam, một ngọn gió từ phía Nam lại thổi nó trôi qua phía Bắc. Cứ thế, khúc gỗ lênh đênh trôi dạt trên biển. Trong biển ấy lại có một con rùa mù cả hai mắt, 100 năm mới nhô đầu lên mặt nước một lần. Liệu, có khi nào con rùa ấy trồi lên lại có thể đút đầu vào đúng cái lỗ ấy được không? Xác suất này xảy ra mới thật hy hữu làm sao! Ấy vậy mà, thân người mất rồi, được sinh làm người trở lại còn khó hơn cả việc con rùa mù chui cổ vào cái lỗ ấy.
Cho nên nói, “nhân thân nan đắc”, có được thân người mới thật khó lắm thay!
Làm người Trung Quốc còn khó hơn
Làm người khó là vậy, nhưng làm một người Trung Quốc còn khó hơn ngàn lần!
Không tin, bạn hãy thử đến Trung Quốc mà xem. Ở đây có những em bé vừa sinh ra đã bị bỏ rơi, vừa sinh ra đã bị sát hại. Thậm chí, các em còn bị tước đoạt quyền làm người ngay từ trong bụng mẹ. Những vụ trẻ sơ sinh bị kẹt trong ống nước, bị bỏ vào thùng rác, bị vứt vào bồn cầu… Không còn là điều gì mới lạ. Kể từ khi chính sách một con trở thành “thiết luật” của nước này, những em bé sinh ra làm ‘con thứ’ hay làm ‘phận nữ’ đều không được cha mẹ các em chào đón. Ấy là chưa kể rằng, có bệnh viện ở Trung Quốc còn công nhiên rao bán trẻ mới sinh, lại có những “nhà máy trẻ sơ sinh” – tức là nơi chuyên nuôi các em bé sơ sinh trong lúc chờ được bán ra ngoài…
Được rồi, bây giờ hãy giả sử một em bé may mắn được làm người. Nhưng làm một “người Trung Quốc” đâu phải chuyện dễ dàng? Ở các nước phương Tây, mà cũng không cần nói đâu xa, ngay các quốc gia láng giềng như Đài Loan, Nhật Bản, Hàn Quốc, Nga, đâu đâu người ta cũng ý thức gìn giữ môi trường và nâng cao chất lượng cuộc sống.
Nhưng ở Trung Quốc ngày nay, bất cứ ai cũng phải hít thở bầu không khí ô nhiễm và tiêu dùng các loại hàng hóa và thực phẩm độc hại. Trung Quốc được coi là “công xưởng của đồ giả” khi tất cả mọi thứ đều có thể làm giả, từ gạo giả, thịt giả, trứng giả, sữa giả, cho đến bằng cấp giả, truyền thông giả, và ngay cả những lời hứa hẹn của chính phủ cũng là giả nốt!
Chẳng thế mà, mỗi lần ra nước ngoài, các du khách Trung Quốc đều đổ xô tới các siêu thị để mang được càng nhiều hàng ngoại về càng tốt. Đơn cử như một chuỗi siêu thị lớn ở Đan Mạch, sau khi chứng kiến đoàn du khách Trung Quốc “vét sạch” các kệ hàng sữa bột trong siêu thị, họ đã phải quy định hạn chế số lượng đối với mỗi người mua. Vì sao những du khách ấy lại làm thế? Ấy là vì một nỗi sợ mang tên “sống ở Trung Quốc, tiêu dùng hàng Trung Quốc”.
Không những thế còn có một sinh viên đại học đang kiếm được gần 90.000 đô một năm bằng cách chuyển sữa bột trẻ em về Trung Quốc. (Ảnh: tinnuocuc.net)
Nhà báo Trình Khải, một Hoa kiều ở Mỹ từng kể lại rằng:
“Tôi đã sống ở Mỹ hơn 26 năm, gần 10 năm nay, mỗi năm đều có người từ Trung Quốc đến, hoặc từ Mỹ về Trung Quốc du lịch hoặc thăm người thân trở về, họ đều nói với tôi rằng: Trung Quốc đã giàu mạnh rồi, nhìn thấy những tòa nhà cao tầng ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Đông còn khí thế hơn cả những tòa nhà chọc trời ở Manhattan của New York, ngay
cả người Trung Quốc hạng 2, hạng 3 sống ở thành phố, cũng giàu có hơn cả người Mỹ. Quả nhiên, mấy năm nay tôi thấy ngày càng có nhiều người Trung Quốc đến Mỹ du lịch, họ hễ đến nơi nào, thì tranh nhau mua sắm đồ hiệu các loại, cứ như thể có tiền nhiều đến nỗi tiêu xài không hết vậy”.
“Nhưng họ không biết rằng bên dưới những tòa cao ốc ấy lại là nơi chôn thi hài của những người nghèo và những cặp vợ chồng già. Mỗi một đồng tiền mà họ móc ra đều nhuốm máu và nước mắt của những người nghèo khổ cơ cực làm lụng cả đời vẫn ăn không đủ no, nuôi không nổi con cái, không có tiền khám bệnh, chỉ còn cách đi đến đường cùng…”.
Nếu làm người bình thường mà khổ đến vậy, thì, làm một bậc tài phú, ví dụ như các ông chủ tai to mặt lớn, hoặc siêu sao màn bạc, minh tinh màn ảnh, vừa có tiền lại có tiếng nói, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Ấy đừng, đừng vội cho rằng họ được sống yên bình. Làm tài phú thì khổ vì thuế má, khổ vì luật pháp, lại khổ vì phải giao hảo với các “quan trên”; làm “phú nhị đại” (con em của các tài phiệt và tỷ phú) thì khổ vì định kiến, khổ vì cái bóng của cha mẹ, lại khổ vì “ngoài tiền ra thì chẳng có gì”; ngay cả làm ngôi sao thì cũng phải chấp nhận những góc khuất đen tối khác.
Diễn viên Dương Mịch nói về vấn nạn quấy rối tình dục và xâm phạm đời sống riêng tư trong showbiz rằng: “Đó là chuyện hết sức bình thường, xảy ra mỗi phút, mỗi ngày ở Trung Quốc. Phim nào cũng chứng kiến một vài diễn viên được nhận vai nhờ qua đêm với ê-kíp”. Bởi vì, đúng như một nhà làm phim ở Hồng Kông từng thừa nhận: “Nói đến cùng, đó là quy luật ở showbiz. Bạn muốn hào quang tỏa sáng, bạn phải chấp nhận giẫm chân lên danh dự của chính mình”.
Làm ngôi sao thì phải chấp nhận những góc khuất đen tối, ngay cả Dương Mịch cũng phải chấp nhận rằng: Đó là chuyện hết sức bình thường, xảy ra mỗi phút, mỗi ngày ở Trung Quốc. (Ảnh: afamily.vn)
Người Trung Quốc muốn gặp được chính Pháp, lại còn khó hơn gấp vạn lần!
Có người nghĩ: Sống ở Trung Quốc sao mà khó quá, thôi thì xuất gia đi tu cho lành vậy. Sai lầm! Không phải tôi muốn nói rằng bạn đừng xuất gia, mà là cái ảo tưởng ‘xuất gia sẽ được yên phận’ là một ý nghĩ sai lầm.
Ngày nay, đằng sau vẻ phô trương bề thế của một “Trung Quốc giàu mạnh” là cuộc đàn áp tín ngưỡng, đàn áp đức tin, và đàn áp tôn giáo. Chùa chiền bị đập phá, kinh thư bị hủy hoại, tăng ni và đạo sĩ bị ép phải hoàn tục… Những ngôi chùa và đạo viện may mắn trụ lại được đều bị biến thành điểm du lịch, thương mại, buôn Thánh bán Thần dưới cái mác “bảo tồn di sản văn hóa”.
Đơn cử như Phật giáo Tây Tạng, một tôn giáo đã có hàng ngàn năm lịch sử huy hoàng, nhưng chỉ sau vài chục năm ngắn ngủi của cuộc Cách mạng văn hóa, các lạt ma hoặc là chấp nhận “vào Đảng”, hoặc là buộc phải rời Tây Tạng sống lưu vong. Vào năm 1959, Đức Đạt Lai Lạt Ma cùng với hơn 80.000 người dân Tây Tạng phải vượt qua dãy Hy Mã Lạp Sơn đến tị nạn tại Ấn Độ, cho đến nay họ vẫn không thể trở về.
Thậm chí, những người không theo tôn giáo nhưng có tín ngưỡng, có đức tin, và mong muốn làm người lương thiện cũng bị chà đạp không thương tiếc. Họ tin vào Chân – Thiện – Nhẫn, họ hiểu rằng tu luyện mới là ý nghĩa của làm người. Cả cuộc đời của họ là để đồng hóa với đặc tính vũ trụ, sống chân thật, thiện lương; họ sống giữa đời thường và làm các việc giống như một người bình thường, nhưng trong tâm không ngừng đề cao đạo đức, thăng hoa cảnh giới, hành xử theo Pháp Lý của vũ trụ.
Tất nhiên, là một người tu luyện, họ không màng danh lợi, cũng không màng đến cái gọi là “quyền lực” nơi thế gian. Thế nhưng, chính sự phổ truyền rộng rãi của Chân-Thiện-Nhẫn lại khiến người cầm quyền lo sợ sẽ mất đi quyền lực. Và bằng cách bôi nhọ và chụp lên cái mũ “tà giáo”, rồi lại dựng lên màn kịch tự thiêu giả mạo, cuộc đàn áp đã nổ ra như thế.
Khi chính nghĩa bị đàn áp, tín ngưỡng bị chụp lên cái mũ “tà giáo”, người tu luyện bị giam cầm, bức hại, thậm chí bị giết hại để lấy nội tạng bán cho các bệnh nhân cần ghép tạng… thì còn ai dám đứng lên bảo vệ chính nghĩa?
Một người vợ khóc bên cạnh chồng, người đã bị bức hại đến chết tại một trung tâm tẩy não. Anh đang cầm trong tay một tài liệu mà bị ép buộc phải ký, đó là phải từ bỏ niềm tin vào Chân Thiện Nhẫn. (Ảnh: falunart.org)
Kể từ khi cuộc đàn áp được phát động vào tháng 07 năm 1999 cho đến nay, rất nhiều người Trung Quốc không dám nhắc đến “Chân – Thiện – Nhẫn”, không dám lên tiếng bảo vệ người lương thiện, họ cũng không dám tin vào tu luyện. Do đó Trung Quốc nơi ấy, dẫu bạn có đặt vào tay họ kinh thư Phật Pháp, đưa họ đến với chính Pháp, chính Đạo, thì họ cũng không dám đặt chân vào.
Thế cho nên, người Trung Quốc mà mong được chính Pháp, quả là khó lắm thay!
***
Người Trung Hoa xưa có câu: “Thiện ác hữu báo”. Mấy năm nay, người Trung Quốc xôn xao vì chiến dịch “đả hổ diệt ruồi” thanh trừ các tham quan trong ĐCSTQ. Những tham quan ấy là ai? Đều là những quý ngài một thời lừng lẫy, quyền uy tột đỉnh, như “thái tử Đảng” Bạc Hy Lai, nguyên Cục trưởng Công an Trùng Khánh Vương Lập Quân, cựu Bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật Chu Vĩnh Khang… Mặc dù họ ngã ngựa bởi tội danh tham nhũng, nhưng nếu nhìn xâu xa hơn, thì tất cả đều là những người đứng đầu trong chiến dịch bôi nhọ Chân – Thiện – Nhẫn, bức hại người tu luyện, đàn áp tín ngưỡng và đức tin.
Xem ra, làm người Trung Quốc khó thật, làm người tốt đã khó, mà làm “người bức hại người tốt” cũng chẳng dễ chịu gì!
Tâm Minh
On Wednesday, August 1, 2018 3:30 AM, T Nguyen wrote:
NGƯỜI TÀU XẤU XÍ
Không còn chỉ là thành kiến
Trước khi đặt chân đến Tàu quốc (TQ) lần đầu, qua những hiểu biết lịch sử về quan hệ VN - TQ, cũng như những kinh nghiệm tiếp xúc với du khách TQ khắp nơi trên Thế giới, kể cả tại VN.
Tôi không có thiện cảm với người TQ, không có mong muốn phải sống chung đụng với người TQ.
Có người bảo tôi là "thành kiến". Vâng chưa đi TQ mà ghét TQ thì có thể kết tội "thành kiến".
Vì vậy tôi quyết định đi thăm thử 1 thành phố văn minh nhất TQ xem sao ! Thượng Hải là nơi tôi chọn vì nó là TP có ảnh hưởng nhiều nhất của văn hóa, kiến trúc Âu châu.
Để vừa không mất thêm đồng nào cho chuyển đi TQ lần này, vừa coi tận mắt những nơi mình muốn đến. Không "cưỡi ngựa xem hoa" như đi Tours do bọn TQ tổ chức.
Tôi Transit 4 ngày : Không phải trả thêm vé máy bay, vì vé Shanghai - HCM Return mua riêng - không phải trả Visa vào TQ (đi dưới 144 tiếng không cần Visa).
Đi Shop ở những Mall sang trọng nhất cũng như những Mall để cho người nghèo. Tôi có đuoc những hình ảnh rất khác biết về cuộc sống của người TQ giữa giàu và nghèo.
Tóm lại sau 4 ngày ở TQ, tôi và Liên đều nhận thấy : Người TQ thật sự xấu xí (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) , cá nhân CN, ích kỷ, gian dối và sẵn sàng bạo lực với bất cứ ai khi có mâu thuẫn....
Cái bộ phận mà người TQ dùng thường xuyên trong quan hệ là cái "cùi chỏ" để lấn không phải xếp hàng và cái "miệng" nói to và hồ đồ.
Khí sinh hoạt trên đường phố, họ không hề quan tâm đến người chung quanh, vì vậy khi co tai nạn, bạo lực, họ lờ không can thiệp.
Khi bước vào Hotel cũng như khi vừa mở TV trong Hotel việc đầu tiên được nhắc nhở là : "Bình thường người TQ không nói chuyện với nhau, vì vậy khi họ tìm cách nói chuyện với bạn, là muốn lợi dụng điều gì, bạn nên tìm cách từ chối....".
Người TQ có thói quen ăn uống cực kỳ bệnh hoạn, nhất là khi họ ăn Buffet. Già, trẻ, gái, trai đều tham lam và thô bạo. Họ bắt đầu bữa ăn bằng dành giụt phần nhiều về mình, không cần biết ăn hết hay không.
Phán xét trên không phải từ những You Tube về khách TQ ở Thái Lan, Âu châu, VN...mà chính quả kinh nghiệm bản thân và qua những nhân viên Hotel, Restaurant ở Nha trang, Quy Nhơn, Đà nẵng, Saigon kể....
Nhiều tài xế Taxi, nhân viên Hotel tại Nha trang kể rằng làm việc tại những Hotel sang trọng. Khách TQ ăn uống bê bết trong phòng tiếp tân, hút thuốc trong phòng ngủ làm cháy nệm.
Trong Hotel, họ uống nước giải khát trong Fridge, thay vì trả tiền. Họ dùng cây đinh thọc 2 lỗ ở dưới đáy lon bia đề thảo nước uống, sau đó để lại vào Fridge.
Nhân viên kiểm tra thấy nắp không mở, không tính tiền. Khi bị phát hiện thì Hotel phạt nhân viên, vị khách TQ đã bay xa rồi.
Tôi cam doan bằng danh dự của mình là tất cả những gì kê dưới đây là sự thật 100%, với sự chứng kiến của Liên (người trước chuyến đi chưa có ấn tượng xấu về TQ).
1. Thượng Hải ngày đầu tiên :
Khởi hành từ TSN 2:45 AM đến Shanghai 7 AM bằng China Eastern Airlines - Hãng bay lớn nhất TQ.
- 30 phút trước khi máy bay đáp xuống Shanghai, tiếp viên "xin lỗi" là "không có đủ" Formular cho Entry Visa, nên không phát. Bọn dân TQ không cần Formular nầy
- Khi máy bay đáp xuống, biết người TQ có thói quen chen lấn, chúng tôi chờ cho mọi người lấy Carry-On rời máy bay, tôi mới ra lấy sách tay, khi đang lúi húi lấy sách tay thì 1 tên TQ khoảng dưới 30 tuổi, to lớn từ đâu đến sau lưng tôi, thay vì chờ tôi, tên nầy tìm cách đẩy tôi, tôi không cho phép, hắn dùng cùi chỏ đánh vào người tôi, tôi lập tức dùng cúi chỏ đáp lễ nó. Thấy vậy tiếp viên TQ giúp tôi đem đồ xuống và nhìn tôi một cách ngạc nhiên, thay vì nhắc nhở tên thanh niên TQ.
- Phi trường Shanghai rất lớn và tổ chức rất luộm thuộm, nhất là khu Công an và Hải quân.
Không cần Visa, tôi đến khu vực làm Visa Free. Không thấy một mẫu Formular, tôi ra hỏi thẳng tên CA. Yêu cầu cung cấp Formular, nó mới chạy đi kiếm thêm Formular.
- Vừa ra khỏi vùng dành cho khách du lịch, tôi đến quầy bán Sim.
Tôi bảo nữ tiếp viên, tôi muốn mua Sim Data dùng trong 4 ngày. Nó trả lời 200 Yuan, 30 USD (1 USD = 6.5 Yuan).
Ở VN chỉ tốn khoảng 100K DVN (chưa tới 5 USD) là có Sim Data dùng cả tháng.
Tôi đồng ý nhưng nghi ngờ quay qua quẩy khác cách đó 20 mét hỏi giá thì cô này trả lời 100 Yuan. Tôi quay trở lại yêu cầu trả lại 100 Yuan. Nó trả lại 100 Yuan, nhưng lại gắn Fake Sim (128K), chỉ đọc được Mail.
Ngoài ra không dùng được gì cả. Kiểm tra Cell : No Network. Con nhỏ này đã lừa tôi. Thế là mắt tôi 15 USD. (Xem Foto đính kèm).
- Ra đón xe Taxi về Hotel. Biết trước loại Taxi nào phải tránh. Dùng loại Taxi được đánh giá là OK. 10 AM đường không kẹt, chạy đến Hotel đồng hồ chỉ 172 Yuan. Móc 200 đưa nó. Nó không muốn thối lại. Tôi bảo trả lại tiền, nó đưa 20 Yuan, rồi đi tuốt.
- Buổi trưa rủ nhau đi xem phố cổ, rồi đi ăn tại 1 tiệm cơm mà rất đông người TQ đến ăn. Nghĩ là ngon thì họ mới đông. Muốn ăn tô mì sắc xíu phải ra Caisse trả tiền lấy coupon, ra Caisse thì không biết tiếng Tàu để mua coupon. Phải lấy Camera chụp hình bát sắc xíu, rồi chỉ Foto cho con Caisse mua coupon.
Đưa coupon cho con làm tô sắc xíu. Rõ ràng trong hình có sắc xìu và rau cải bắp. Những người TQ trước đó đều có đầy đủ, nhưng khi nó đưa tô cho mình, không thấy gì trên tô mà chỉ toàn nước lèo mùi khó ngưi và mì . Mình nghĩ có lẽ nó để sắc xỉu và bắp cải phía dưới đống mì. Khi khui ra ăn thì không 1 cục thit, không 1 cọng rau. Như vậy là nó đã chơi xấu mình, vì khách TQ đều có thịt rau đầy đủ trên tô.
Tôi đoán là con nầy nghi mình là người Việt hay Nhật. Vì chúng nó rất ghét Việt và Nhật. (Xem Foto).
TQ dậy dan TQ là người Việt phản bội TQ, người Nhật tàn sát 300K người TQ ở Nanking cách đây 80 năm.
Tất cả học sinh TQ trong đời học sinh phải bắt buộc đến thăm Museum về thảm sát Nanking.
Chúng nuôi căm thù, mặc dù người Việt chết đói 2 triệu, vì Phát xit Nhật do thiếu nhiên liệu chạy bộ máy chiến tranh (do bị tàu chiến Mỹ Embargo), nên bắt dân ta trồng đay làm nhiên liệu thay vì lúa để ăn.
Ta bây giờ phải liên minh với Japan để chống Tàu, nhìn lại quá khứ chẳng lợi gì.
- Tối hôm đó tui tôi ăn cơm Tầu ngay trong Hotel Nhật của mình, mắc hơn, nhưng không bị bắt ngờ, bực bội....
- May mắn ít ỏi của chuyến đi này là Hotel của chúng thuộc hệ thống Hotel của Japan, nên tiếp viên vừa lễ phép, lại ăn cẩn vui vẻ...ít nhất cũng có một ít ấn tượng tốt về TQ.
2. Shanghai ngày thứ 2
Ngay 8 AM được đổi phòng để có View nhìn toàn thành phố vì phòng mới nằm ở góc Hotel.
- Giá xe Bus 2 tầng loại "Hip Hop" ở Shanghai tương đối rẻ. Dùng 24 tiếng coi đuoc hầu như toàn Shanghai chỉ có 40 Yuan/người (6 USD, thay vì 25 USD tại tất cả các nước khối EU). Singapore cũng phải 25 USD.
Nhưng nhân viên dịch vụ bán vé thì rất bất lịch sử, hoàn toàn không lễ phép như ở Japan vả kể cả so với VN vì bây giờ đi mọi nơi tiếp viên VN rất lễ phép.
Mình là người Á cháu và nói tiếng Anh, bọn Tầu tỏ thái đó rất bất lịch sử (phải chăng nó biết mình là người Việt).
- Trưa đi bộ dọc từ Tây sang Đông trên con đường đi bộ nổi tiếng Nanjing, người đồng như kiến.
Đa số hàng hoá là hàng sa xỉ của phương Tây.
Giới trung lưu của TQ khá lớn, nên những cửa hàng bán cũng chạy. Họ rất chuông đổ sa xỉ của nước ngoài như Cartier, Gucci, Hermes, Burburry....
Để tránh không bị ăn đồ Tầu (không ngon thêm cách đối sự thô bạo), chúng tôi quyết định đi ăn Mac Donald cho chắc ăn, hơn nữa Toilet bảo đảm sạch sẽ.
Bà xã tôi có lần phải nín vì Toilet dơ quá không dám đụng.
Dự đoán 100% đúng, Mac Donald hợp khẩu vị hơn và Toilte cũng đủ tiêu chuẩn.
Do thực phẩm Tàu không ngon và không vệ sinh, nên Mac Donald phát triển rất tốt tai Shanghai, có mặt hầu như trên khắp mọi khu phố.
- Đi Shop À LA Shanghai :
Ăn xong, Liên rủ tôi đi Shopping, Liên đứng trong cửa hàng bán khăn choàng, vừa cầm 1 khăn lên coi, bất thình lình bi 1 con Tầu giứt ngay khăn trên tay (Liền bị như vậy 2 lẫn trong chuyến đi này). Liên ngơ ngác nhìn nó, nó mới chịu bỏ xuống.
Bản thân tôi đứng gần đó thấy 1 con Tầu giứt đồ trên tay 1 con khác, rồi quay ra chửi nhau....Đó là chuyện bình thường ở TQ. Đừng bực mình, mất thì giờ.
- Còn chuyện đứng xếp hàng (chỉ xảy ra ở sân bay hay bến xe Bus). Họ không có thói quen xếp hàng chờ. Rất nhiều lần, tôi đứng chờ và bị người Tàu lấn lên trước mình một cách rất tự nhiên.
Có lần tôi thử nói "Please Wait in line". Nó mở tròn con mắt nhìn mình vì không hiểu tiếng Anh và lần tiếp.
- Về giao thông : họ kỷ luật hơn trong giao thông so với người Việt ta. Cũng nhờ đường xá Shanghai khá rộng rãi. Tuy vậy bọn xe gắn mày điện thường xuyên chay trên lề đường dành cho người đi bộ...
Nhưng xe hơi và cả xe gắn mày không ngang nhiên vượt đèn đỏ như bên ta.
Phương tiện giao thông công cộng của Shanghai rất tốt vừa xe Bus và Metro. Mạng lưới khá dầy đặc.
Để bảo vệ môi truong họ tích cực thay xe gắn máy xăng bằng điện, không kể một số lớn dùng xe đạp. Hệ thống giao thông của VN ta hầu như chẳng có quy hoạch, gây thiệt hại nặng nề cho kinh tế và ngành Y tế....
- Ngày thứ 2 ở Shanghai là ngày TQ kỉ niệm 80 năm ngày quân đội Nhật thảm sát 300K người Tàu ở Nanking. Họ làm rất long trọng, Tập cần Bình đích thân đến tham dự...tất cả báo chí TV, trường học, có sở đều nói đến Nanking trong 2 ngày.
Họ che đậy việc nuôi hận thù và đe dọa người Nhật bằng câu nói "Mục đích tưởng niệm để bảo về Hòa bình".
3. Shanghai ngày thứ 3
- Sau Breakfast, tụi tôi phóng ngay tôi trạm Bus Hip & Hop.
Sáng nay chúng tôi sẽ đi tham quan trung tâm thương mại mới của Shanghai. Quả là 1 trung tâm tài chính, thương mại vĩ đại. Rộng lớn, khang trang và sạch sẽ như ở Nhật, Âu và Mỹ châu.
Đi đâu cũng thấy họ tiếp tục xây dựng những tòa nhà rộng lớn, cao tầng....Shanghai nói riêng và TQ nói chung vẫn còn tăng trường trong nhiều năm tới.
Đặc biệt là 1 cái Arena khổng lồ của Mercedes Benz (hãng xe hơi Đức). Đây là 1 trong những điểm phải coi ở Shanghai (trong chương trình khuyến cáo du khách).
Giống như người Nhật, TQ rất chuộng kỹ thuật Đức. Không phải chỉ có Minh trị thiên hoàng Nhật mở đường cho con cháu qua Đức dụ học, mà Thủ tướng kì cựu nhất của TQ là Chu ân Lai cũng du học bên Đức.
- Hầu như tất cả Taxi ở Shanghai đều là xe VW (Volkswagen), những thằng nhà giầu chạy Mercedes, BMW, Audi. Phần còn lại là xe Buick của Mỹ. Ngoài ra một số xe Toyota, Huyndai. Không thấy xe Pháp, Italy.
Cũng có một số dùng xe của TQ - Không được chuộng lắm vi không đẹp và không bền.
- Trưa ngày thứ 3, sau khi tham quan People square, đi ăn cơm Korean thay vì TQ. Đúng như dự đoán, không gặp bất ngờ như các tiệm Restaurant TQ.
- Chiều đi Shop tại 1 trung tâm bán hàng điện từ đủ loại, vừa Fake vừa Origin. Người bạn hàng nói thách giá như ở VN, phải trả xuống từ 25 đến 50% tùy giá trị món hàng
Bọn bán hàng TQ rất Aggresive. Sau khi điều định giá cả, tôi đưa 300 Yuan cho nó. Thay vì thối lại tiền, nó đưa tôi món hàng khác để trừ tiền. Tôi không chịu thì nó hạ giá tiền của món hàng xuống cho đến khi mình đồng ý. Tức là tiền mình đưa dù, nó không muốn thối lại, mà chào món khác trừ tiền cần thối lại.
Đi Taxi nên trả đúng số tiền, vì tài xế sẵn sáng không thối tiền lại, trừ khi nào mình làm dữ như tôi bắt buoc phải làm.
Đàn bà bán hàng cũng vậy, vợ tôi muốn mua mấy cái khăn quàng, mua 2 cái, nó thẩy cho mình 4 cái, rồi tiếp tuc, 6, 8 cái cho tôi khi mình bực mình phản ứng mới thôi Pressure.
- Con gái Tầu ở Shanghai nói chung không đẹp bằng con gái Việt. Đa số mặt mũi không có nét và mắt một mí. Đây là nhận xét sau khi dạo 4 ngày ở những khu sang trọng nhất cũng như khu nghèo nàn của Shanghai.
Con trai Tầu đa số khá to lớn, có lẽ trung bình từ 1,70 đến 1,75m. Có những đứa cao lớn như người phương Tây. Nhưng cũng không ít đứa thấp như tôi, nhất là những thế hệ lớn tuổi và con trai ở vùng quê lên TP làm việc.
Người Shanghai không đẹp như ta thường ngộ nhận "Tài tử Tầu". Đa số mặt mũi thô kệch và một mí. Dĩ nhiên cũng có những đứa cao lớn và điển trai. 1,5 tỉ thằng thì làm gì không chọn được vài trăm ngàn thằng banh trai cũng như gái đẹp.
- Đi ăn tối Restaurant Tầu đêm thứ 3. Nó đưa Menu, mình đặt 2 món, 1 canh, 1 đồ sào. Bồi không thích, ép phải đặt thêm món nữa mới chịu stop
Đặt đĩa thịt chua ngot, nó đem ra 1 đĩa có vài ba cọng thịt khô queo, lạnh ngắt. Mình bực mình bắt nó hâm nóng. Nó hỗn láo trả lời đây là món ăn nguội, nhưng rồi vẫn dem đi hâm.
Trước khi tính tiền, bôi bàn đọc lại Order. Nó biết có 1 món không phải do tụi tôi đặt, nhưng nó vẫn lơ và tình thêm cả món mà tôi không hề đặt.
Tôi bực mình phản ứng, nó sửa lại và ngụy biện là ghi lầm thêm 1 môn của bàn ăn bên cạnh. Thật khó tin.
- Về Hotel coi TV : Suốt ngày TV ca tụng nước TQ vĩ đại, đang săn sàng làm Leader cả Thế giới...TQ sẽ chết vì những tham vọng để lộ quá sớm.
4. Ngày cuối cùng ở Thượng Hải
- Đi Shop siêu thị hàng Fake. Đây là 1 siêu thị của khu nhà nghèo. Tại đây thượng vàng hạ cám đều có với giá rất béo. Đặc biệt là đồ thu công nghệ, như quần áo, túi sách, giầy da....
Lần đầu tiến tới tiếp xúc với 1 người bạn hàng thân thiện. Mình đưa nhiều, nó trả lai, (Xem Foto đính kèm)..
- Taxi ra phi trường Pudong về lại Canada.
Đưa tiền Extra cho nhân viên Hotel gọi xe loại tin cẩn. Đường không kẹt xe, nên chạy rất nhanh.
Khi đến Airport, Tài xế chỉ đồng hồ 260 Yuan. Tôi nói nó tao không trả mày giá đó. Tao đi đến Hotel chỉ 172 Yuan. Nó xuống nước để nghị 200.
Bước chân đến TQ bi lừa đảo, rời TQ cũng bị lừa đảo. Người Tầu không hề thật thà như ai đó đã từng nói với tôi nhiều lần..
Kinh nghiệm về lòng tự trọng, tính thật thà cảm nhận tại TQ, hoàn toàn khác với mấy lần tôi đi Nhặt (cách đây hơn 30 năm và 3 năm gần đây). Người Nhật và người TQ là cả 2 thái cực.
Phải cả trăm năm nữa, người TQ mới có thói quen sống lịch su và văn mình như người Nhật
Các Bạn hay thử di Shanghai để kiểm chứng những nhận xét, kinh nghiệm của tôi.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment