Thiếu tướng quân đội Nguyễn Trọng Vĩnh nói việc mở nhạc Trung Quốc
trong buổi lễ có Chủ tịch nước Trương Tấn Sang phát biểu là việc “bậy bạ và bố
láo”.
Trả lời BBC tiếng Việt ngày 30/07, cựu Đại sứ Việt Nam tại Trung
Quốc (1974-1987) mô tả điều ông gọi là "Tôi đã phản ánh cho lãnh đạo
chuyện này."
“Tôi có xem chương trình đó và tôi thấy việc làm này là bậy bạ.
“Tôi đã gọi điện thoại để phản ánh cho Chủ tịch Trương Tấn Sang là
cái việc ông Trương Tấn sang vừa phát biểu thì lại tấu cái bài của Trung Quốc
là thế nào. Ai là chủ đạo cái chuyện tấu cái bài đó?
“Việc Chủ tịch [Trương Tấn Sang] vừa phát biểu nghiêm chỉnh về
thương binh liệt sỹ thì anh lại tấu cái bài hát của Trung Quốc thì cái đó là bố
láo.
“Nhưng bây giờ tôi chưa biết ở trên trả lời thế nào,” Thiếu tướng
Quân đội Nguyễn Trọng Vĩnh nói.
Một bài hát được xem là “
quốc ca thứ hai” của Trung Quốc dường như đã được mở trước và sau khi Chủ
tịch Sang phát biểu tại Bộ Quốc phòng vào hôm 27/07 trước sự chứng kiến của
nhiều ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam và khoảng 500 đại biểu thuộc
giới lãnh đạo Đảng và Nhà nước Việt Nam.
Chương trình nghệ thuật “Khát vọng đoàn tụ” được truyền hình trực
tiếp trên VTV nhân ngày Thương binh Liệt sĩ và hiện chưa rõ là VTV hay Bộ Quốc phòng
là đơn vị tổ chức.
Chương trình được quan tâm nhiều một phần do sự có mặt Bộ trưởng
Quốc phòng, Đại tướng Phùng Quang Thanh, người xuất hiện trở lại sau thời gian
chữa bệnh tại Pháp nhiều tuần.
Tuy vậy, sau khi phát sóng, chương trình gây tranh cãi nhiều trên
mạng xã hội vì khúc nhạc được phát bị cho là có giai điệu rất gần với bài “Ca ngợi
Tổ quốc” nổi tiếng của Trung Quốc.
'Nhầm lẫn'
Nhà báo Vincent Ni của BBC Tiếng Trung nói với BBC tiếng Việt rằng
ca khúc này ra đời đầu thập niên 1950, sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc lên cầm
quyền.
“Thủ tướng Chu Ân Lai ký sắc lệnh tháng Chín 1951, yêu cầu nhân
dân Trung Quốc học bài hát. Đã từng có lúc đây được xem là quốc ca thứ hai của
Trung Quốc.
“Cho tới thập niên 1990, nhiều người vẫn còn biết ca khúc này, và
cha mẹ tôi hay hát khi họ trưởng thành.
“Khi tôi lớn lên ở Thượng Hải, tôi cũng được dạy hát. Mỗi sáng,
nhạc hiệu của đài phát thanh dùng bài này,
vì thế nhiều người biết lắm.
“Việc bài này được phát ở buổi lễ tại Việt Nam,
tôi đoán là nhầm lẫn kỹ thuật. Hy vọng không bị xem là sai lầm chính trị lớn để
nhà tổ chức chương trình gặp rắc rối.”
Một vài người đã ở tuổi nghỉ hưu ở trong nước mà BBC tiếng Việt
hỏi chuyện nói rằng bài hát này có cả lời bằng tiếng Việt.
Họ nói vào những thập niên "Anh Em Xã hội Chủ Nghĩa" thì
việc hát những bài ca ngợi tổ quốc với nhạc Trung Quốc hay Liên Xô là chuyện mà
họ gọi là "bình thường".
Trong khi đó, bà Hà Kim Chi, Ủy viên thường vụ - Trưởng Ban Kiểm
tra Hội Nhà báo Việt Nam, được Ban Tiếng Việt Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) dẫn
lời nói rằng “nhầm lẫn đó là không được phép xảy ra”.
“Khi xảy ra các sai sót trong các tác phẩm báo chí hay trong các
chương trình thì sẽ có rất nhiều cơ quan giám sát, quản lý, trước hết là Ban
Tuyên giáo Trung ương, rồi Bộ Thông tin Truyền thông và cơ quan quản lý nhà
nước về cơ quan báo chí.
“Cái mức độ nhầm lẫn thì cũng phải xem là do vô tình hay do cố ý,
mức độ ảnh hưởng của nó đến đâu, thì sẽ có các cơ quan quản lý nhà nước người
ta sẽ xem xét việc này để quyết định hình thức hoặc mức độ xử lý," bà Hà
Kim Chi nói thêm.
Trên trang web của Đài truyền hình Việt Nam người ta thấy chương
trình ‘Khát vọng đoàn tụ’ dường như đã được biên tập lại và không còn nhạc
bài hát nói trên.
Tuy nhiên bài trên báo Tuổi Trẻ đã đưa vẫn còn nguyên đoạn
nhạc này trong video.
Trên trang Facebook
của BBC có nhiều bình luận về chủ đề này.
Một người viết: “Đoạn nhạc được sắp đặt rất quy củ có trình tự
không thể nói là nhầm được . Trách nhiệm ai chịu đây hay là rút kinh nghiêm là
xong ?”
Trong khi đó một người khác viết: “Dù nhầm lẫn hay cố ý thì cũng
đáng tiếc vô cùng. Rất phản cảm trong giai đoạn có những sự kiện biến cố Biển
Đông.”
Ở phút thứ 4'16" đến 4'30" khúc nhạc được vang lên khi
Chủ tịch nước Trương Tấn Sang bước lên bục phát biểu trong chương trình 'Khát
vọng đoàn tụ' tối 27/7 tại Hà Nội.
Hôm 27/7, trong một chương trình nghệ thuật quy tụ các quan chức
đứng đầu nhà nước Việt Nam có tên “Khát vọng đoàn tụ”, diễn ra tại Bộ Quốc
Phòng, được trực tiếp truyền hình trong nước như một cách giới thiệu sự có mặt
của Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh sau một thời gian vắng bóng, ngay
khi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang bước lên sân khấu để đọc diễn văn khai mạc
thì một đoạn nhạc được phát lên.
Đoạn nhạc này ngay sau đó được người dân Việt
Nam phát hiện là bài hát “Ca ngợi tổ quốc”, một bài hát được nhiều người xem là
“quốc ca thứ hai” của Trung Quốc. VOA của đài VOA phỏng vấn ông Phan Tất Thành,
một cựu chiến binh đã từng có một thời gian được học tập, nuôi dạy tại Quế Lâm,
Trung Quốc, cũng là người đầu tiên phát hiện ra “sự cố” này.
“Khát vọng đoàn tụ” là một chương trình nghệ thuật lớn được tổ
chức nhân ngày Thương binh Liệt sĩ 27/7. Chương trình này càng thu hút sự chú ý
của dư luận khi được đồng loạt loan báo trên các kênh truyền thông của nhà nước
trước đó với sự xuất hiện trở lại của Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh,
người đột nhiên vắng bóng trong một thời gian khiến gây ra nhiều tin đồn về
tình trạng sức khỏe của ông cũng như khả năng ông đã qua đời nhưng không được
tiết lộ.
Chương trình quy tụ nhiều quan chức hàng đầu Việt Nam, gồm Chủ
tịch nước Trương Tấn Sang, Chủ tịch Ủy ban trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
Nguyễn Thiện Nhân, Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh, Phó chủ tịch Quốc
hội Tòng Thị Phóng, Phó thủ tướng Vũ Đức Đam...và gần 500 đại biểu là lãnh đạo
Đảng, Nhà nước và được phát song trực tiếp trên Đài Truyền hình Việt Nam vào
tối ngày 27/7.
Ngay khi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang bước lên sân khấu để đọc diễn văn khai
mạc thì một đoạn nhạc được phát lên.
Đoạn nhạc này ngay sau đó được người dân Việt Nam phát hiện là bài
hát “Ca ngợi tổ quốc”, một bài hát được xem là “quốc ca thứ hai” của Trung
Quốc. Bài hát này do ông Vương Tân, người Vô Tích, Giang Tô, Trung Quốc, sáng
tác vào tháng 9/1950.
Người đầu tiên được cho là đã phát hiện ra “sự cố” này là ông Phan Tất Thành,
một cựu chiến binh đã từng có một thời gian được học tập, nuôi dạy tại Quế Lâm,
Trung Quốc. Ông Thành cho biết nguyên nhân ông phát hiện ra vụ việc này.
Bấm để nghe toàn bộ cuộc
phỏng vấn.
VOA: Khi
ông nghe đoạn nhạc, sau một thời gian ông được người Trung Quốc đùm bọc và lớn
lên thì ông cũng có cảm tình sâu nặng...
Cựu chiến binh Phan Tất Thành trong
một cuộc biểu tình chống Trung Quốc.
Ông Phan Tất Thành: Không. Tôi biết. Tôi cắt lời bạn chỗ này. Với nhân dân Trung Quốc,
tôi rất gắn bó, tôi rất yêu thương họ. Tôi cảm nhận được tình cảm của nhân dân
Trung Quốc dành cho chúng tôi. Nhưng tư tưởng thâm căn cố đề đại Hán của nhà nước
Trung Quốc, của những người cầm quyền Trung Quốc, từ đời vua chúa Trung Quốc
cho đến những người lãnh đạo của các chính quyền tiếp theo cho tới bây giờ, tới
Tập Cận Bình, trong đầu họ vẫn có màu sắc lúc nào cũng lăm le xâm chiếm bờ cõi
Việt Nam. Đó là điều mà tôi không chấp nhận. Tôi tự nhiên trở thành được nhiều
bạn “quan tâm” chỉ vì tôi sôi sục có một điều thôi là đất nước này là của chúng
tôi, không một thế lực nào có thể xâm phạm đến đây được hết. Có thể suy nghĩ
của tôi đụng chạm đến suy nghĩ khác của những người khác, nhưng bất luận thế
nào, tôi đã chiến đấu rất nhiều năm để “giành lại độc lập, tự do cho tổ quốc”
theo cách nói thông thường bây giờ. Tôi đã ra chiến chường, tôi đã bảo vệ thành
cổ Quảng Trị năm 1972. Bây giờ nếu xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẵn sàng.
VOA: Ông
là người nắm khá rõ về tình hình cả Trung Quốc và Việt Nam, ông nhận định thế
nào về những sự việc xảy ra giống như hiện nay ông vừa phát hiện là việc sử
dụng một bài hát Trung Quốc cho một sự kiện trong đó có nhiều quan chức lớn?
Ông Phan Tất Thành: Thật ra những cái lỗi của đài truyền hình, lỗi này khác với những
cái lỗi như khi người ta bàn cãi về chuyện Công Phượng bao nhiêu tuổi hay nhầm
lẫn tên tác giả này sang tác giả kia, những lỗi mà đài truyền hình đã bị phạt
tiền nhiều lần lắm rồi. Thực ra trong sâu thẳm tôi vẫn cho rằng đây chỉ là một
sự nhầm lẫn ngu dốt của các biên tập viên đài truyền hình mà thôi.
Tôi đặt ra
câu hỏi “Giặc đã ở trong đài?”, câu hỏi đó là để nâng sự việc lên ở tầm khác, chỉ
là một cách nói thôi, chứ còn chưa, chưa có giặc nào vào được Đài truyền hình
Việt Nam để mà ngồi phát nhạc Trung Quốc, ca ngợi Trung Quốc theo cách đụng chạm
đến danh dự, đến lòng tự trọng, quốc thể Việt Nam của chúng tôi đâu. Đây chỉ là
sự ngu dốt của biên tập viên thôi.
VOA: Về
chuyện này, cũng như những “sự cố” trong các sách giáo khoa chẳng hạn, cũng
liên quan đến Trung Quốc. Có khá là nhiều sự việc “nhầm lẫn” mà là những nhầm
lẫn tai hại, ông nghĩ thế nào, đây là nhầm lẫn cố ý hay vô tình, hay có điều gì
đó phía sau hậu trường hay không?
Ông Phan Tất Thành: Chỗ này thực ra có hai cách nhìn, cũng có thể nói rằng chỉ vì một
nền giáo dục rất sa sút. Nền giáo dục bị bại hoại rồi. Học sinh không học sử.
Theo tôi nghĩ bởi vì Việt Nam cũng có một bài “Ca ngợi tổ quốc” của nhạc sĩ
Hoàng Vân nên có thể, nếu ta nghĩ khách quan một chút, thì khi biên tập viên gõ
tìm bản nhạc “Ca ngợi tổ quốc” thì người biên tập viên này có thể không nghe,
không biết và không xác minh lại mà ấn ngay khúc nhạc “Ca ngợi tổ quốc” (của
Trung Quốc) để lắp vào chương trình đấy.
Cái lỗi này rất dài, lỗi từ biên tập, từ kiểm soát, từ đủ mọi thứ,
cho nên khi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang bước những bước chân đầu tiên lên thì
đi trên nền nhạc bài “Ca ngợi tổ quốc” của Trung Quốc, không phải là bài “Ca
ngợi tổ quốc” của nhạc sĩ Hoàng Vân nữa. Đấy là nhầm lẫn ngẫu nhiên, vô tình
nhưng rất tai hại. Chứ còn khả năng nếu nói bọn Trung Quốc cố tình cài cắm vào,
được hay không, thì chuyện đó tôi không dám đánh giá, nhận xét được là Trung
Quốc nó đã xâm nhập vào đến đâu trong đất nước này. Không có gì để chắc chắn để
nói “có” hoặc “không” cả.
VOA: Vâng,
cám ơn ông Phan Tất Thành đã dành thời gian cho đài VOA
Truyền thông Trung Quốc ngày 27/07/2015 đưa tin, Bắc Kinh muốn lập
một tuyến du lịch thứ hai tới Hoàng Sa, quần đảo có tranh chấp với Việt Nam
nhưng đã bị Trung Quốc đánh chiếm toàn bộ hồi tháng Giêng năm 1974.
Theo nhật báo China Daily, được Reuters trích dẫn, năm 2013, Trung
Quốc đã bắt đầu thí điểm dùng tàu Coconut Princess đưa du khách từ tỉnh Hải Nam
tới Hoàng Sa và tính đến nay, đã có hơn 10 000 lượt du khách. Trung Quốc dự
tính, từ nay đến cuối năm 2015, sẽ huy động thêm một tàu nữa để đưa du khách
tới các đảo khác, cũng trong khu vực, bao gồm cả đảo Phú Lâm, nơi Bắc Kinh lập
trụ sở chính quyền, quản lý toàn bộ vùng quần đảo Hoàng Sa.
Vẫn theo báo Trung Quốc, do điều kiện thời tiết và cơ sở hạ tầng
còn nghèo nàn, việc đưa du khách tới vùng này gặp nhiều khó khăn. Đại diện công
ty du lịch Trung Quốc chuyên đưa khách tới Hoàng Sa nói rằng cần phải tính đến
khả năng đón tiếp du khách của một số đảo nhỏ. Cho đến nay, các tàu du lịch
không thể cập bờ của một số đảo, do vậy, phải dùng thuyền nhỏ hơn để đưa khách
lên bờ.
Reuters nhắc lại là năm 2014, việc Trung Quốc đưa dàn khoan dầu
tới khu vực mà Việt Nam coi là thuộc vùng đặc quyền kinh tế của mình, gần Hoàng
Sa, đã gây ra căng thẳng tại Biển Đông và làm dấy lên làn sóng biểu tình bài
Trung Quốc tại Việt Nam, một số vụ biểu tình đã dẫn đến bạo lực. Cách nay vài
tuần, Việt Nam cũng tuyên bố sẽ lập tuyến du lịch tới Trường Sa, nơi đang có tranh
chấp giữa Trung Quốc với một số nước láng giềng. Động thái này cũng đã làm cho
Bắc Kinh khó chịu.
Cho đến nay, Công ty hàng hải Eo biển Hải Nam mới chỉ có mỗi tàu
Coconut Princess, phục vụ tuyến Hải Nam- Hoàng Sa, được tổ chức hàng tháng hoặc
hai tháng một lần, và mỗi lần chở khoảng 200 du khách. Ban đầu, điểm xuất phát
là thành phố Hải Khẩu (Haikou) thủ phủ tỉnh Hải Nam và hành trình tới quần đảo
Hoàng Sa mất khoảng 20 tiếng. Từ ngày 02/09/2014, tàu xuất phát từ cảng Tam Á
và chỉ mất 12 giờ để tới Hoàng Sa.
Trong chuyến đi, du khách tới tham quan Cồn Quan sát (Trung Quốc
gọi là Ngân Tự - Yinyu và tên quốc tế Observation Bank), đảo Toàn Phú (Quanfu),
đảo Áp Công (Yagong), tất cả đều nằm trong nhóm đảo Lưỡi Liềm (Vĩnh Nhạc quần
đảo – Crescent Group), thuộc quần đảo Hoàng Sa.
“Đồng hồ Liên Xô tốt hơn đồng hồ Thụy Sỹ. Trăng Trung Quốc tròn
hơn trăng nước Mỹ” - Câu thơ của Việt Phương phản ánh ý thức của nhiều thế hệ người
Việt ngày trước, đến nay vẫn còn được truyền tụng.
Thế mà bây giờ Việt Nam lại ào ào đòi thoát Trung, người dân háo
hức kỳ vọng về chuyến đi của Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng sang Mỹ. Mỹ - như một
vị cứu tinh, một ngôi sao sáng soi đường chỉ lối cho Việt Nam.
Từ bao giờ Cộng hòa nhân dân Trung Hoa mới xấu xa và Hợp chủng
quốc Hoa Kỳ mới đẹp đẽ như thế?
Từ Mỹ xấu xa
Năm 2001, khi sự kiện 11-9 xảy ra, thầy giáo tôi đã nói trên lớp
rằng: “Bin Laden là một anh hùng”. Tất nhiên câu nói được cả lớp ủng hộ nhiệt liệt.
Đối với người Việt Nam khi đó, mọi hành động của Mỹ đều đen tối,
có động cơ không đàng hoàng; và vì thế mọi thế lực đối nghịch với Mỹ đều anh
hùng, cao thượng. Dù có là khủng bố giết chết dân thường đi nữa, thì nước Mỹ
cũng xứng đáng phải chịu hậu quả như vậy.
Trên cái đà đó, đương nhiên cuộc chiến Afghanistan để tiêu diệt
Taliban của Mỹ cũng xấu xa, cuộc chiến Irag năm 2003 càng dơ bẩn. Chiến dịch
tiêu diệt Saddam Hussein của Mỹ được thông tin đến nhân dân Việt Nam chỉ đơn giản
là Mỹ muốn chiếm nguồn dầu mỏ của quốc gia Trung Đông.
Bin Laden và Saddam Hussein xuất hiện trên báo Việt Nam như những
vị lãnh tụ vĩ đại khi bắt đầu cuộc chiến rồi như những con người thất thế đáng thương
khi thua trận.
Không ai bận tâm tìm hiểu những người này thế nào, vì cứ chống lại
Mỹ là tốt. Bin Laden tốt, Saddam Hussein tốt, Iran tốt, Triều Tiên tốt, Fidel
Castro quá tốt, Putin cực tốt, và tất nhiên: Trung Quốc ít nhất cũng tốt hơn
Mỹ.
Cho đến Mỹ tốt
Thế rồi đột nhiên mọi việc quay ngoắt 180 độ. Đối với người Việt
Nam bây giờ, cứ chống lại Mỹ và phương Tây là xấu, hoặc ít nhất phải có vấn đề
gì đó.
Bin Laden và Taliban bị khinh bỉ như một bọn khủng bố man rợ,
Saddam Hussein phạm tội diệt chủng, Triều Tiên không biết thương dân nghèo đói
để phát triển vũ khí hạt nhân… tất cả đều là những thể chế độc tài, lạc hậu…
Putin mới đây vẫn còn là người hùng bỗng vụt biến thành một kẻ độc
ác. Vụ máy bay MH17 bị bắn rơi năm ngoái đến nay vẫn chưa xác định được thủ
phạm, nhưng rất nhiều người Việt Nam không ngần ngại khẳng định rằng Putin là kẻ
chủ mưu chứ chẳng phải ai vào đây. Nếu sự kiện Nga sáp nhập Crimea diễn ra vào
khoảng 10 năm trước chắc sẽ được ủng hộ nhiệt tình, nhưng nay người Việt coi đó
là một trò hề.
Ngay đến cả cuộc khủng hoảng Hy Lạp mà truyền hình trong nước đưa
tin hướng người xem nghĩ đến việc châu Âu đang chèn ép Hy Lạp, phần lớn mọi
người vẫn tự tìm hiểu để biết rằng: đó là hậu quả của việc làm ít chơi nhiều.
Người Việt không còn hả hê với việc Iran và Cuba chống Mỹ đến cùng
nữa, mà hồ hởi vì họ phải xuống nước để làm lành với phương Tây.
Vì đâu có sự thay đổi đó?
Cái mốc cho sự thay đổi trong nhận thức của người Việt Nam bắt đầu
từ khoảng 5 năm trước, khi Trung Quốc bắt đầu có sự gây hấn mạnh mẽ ở biển
Đông.
Thật ra thì việc Trung Quốc có những hoạt động trên biển có lẽ
không phải chờ đến lúc đấy, nhưng đó là thời kỳ bùng nổ Internet ở Việt Nam nên
mọi thứ không thể giấu giếm thêm được nữa.
Người Việt khi đó mới ngỡ ra rằng: nước mình chẳng mạnh mẽ gì,
và Trung Quốc chứ chẳng phải Mỹ mới là kẻ thù thâm độc nhất.
Người Việt luôn tin tưởng vào vai trò “Canh giữ hòa bình thế giới”
của mình và người anh em Cuba, cho đến khi bị Trung Quốc đe dọa, chúng ta mới biết
rằng Việt Nam không có khả năng bảo vệ ai hết.
Rồi hàng loạt câu hỏi được đặt ra: Tại sao nước mình lại nghèo
thế, tại sao vị thế lại kém thế… Niềm tin vào những thứ vĩ đại mơ hồ trước đây
đã lung lay. Và công cuộc tự tìm kiếm thông tin bắt đầu. Khi biết những chuyện
như Hoàng Sa đã mất vào tay Trung Quốc mà bao năm xem dự báo thời tiết vẫn
tưởng là còn của mình, người dân nhận ra có rất nhiều sự thật khủng khiếp vẫn được
giấu kín.
Trước đó người Việt không có nhu cầu tìm hiểu và bác bỏ mọi thứ
thuộc về hải ngoại. Qua thông tin chính thống, Việt Nam lúc nào cũng giỏi cả,
và cái gì cũng nhất. Sự yên ổn giả tạo ru ngủ người Việt, làm cho họ vẫn sống
với những ánh hào quang trong quá khứ do mình tự vẽ ra.
Nhưng sự đe dọa của Trung Quốc làm giấc mơ ấy phụt tắt, mọi thứ
hết lung linh.
Trước đây, đối với người Việt, có những vị lãnh tụ không bao giờ
được phép nói xấu và bất cứ ai động đến những thần tượng đó đều là xuyên tạc,
vu khống. Nhưng nay, sự mất niềm tin làm cho họ nhận ra rằng: những thông tin
kia có thể là sự thật lắm chứ.
Rồi hàng loạt cuốn sách của những người thân cận với các lãnh tụ
ra đời, càng đọc người ta càng thấy những cái kém cỏi, xấu xa, dốt nát; và tất
nhiên, càng ghét chế độ bao nhiêu thì người ta càng mê phương Tây bấy nhiêu.
Nhưng chú ý là những cuốn sách kiểu này không phải giờ mới có, chỉ
có điều nếu không có bước chuyển niềm tin quan trọng như đã nói ở trên, chúng
vẫn chỉ được xếp vào hạng “phản động, nói xấu chế độ” do nghe theo các “thế lực
thù địch” mà thôi.
Kết quả
Dần dần, cái nhìn của người dân đối với chế độ đã thay đổi tạo nên
một sức ép đáng kể buộc lãnh đạo phải thay đổi theo nếu không muốn mất quyền
lực vào một ngày không xa.
Việt Nam đã trở nên khiêm tốn hơn.
Trước đây, chúng ta rất khó
chịu với vai trò “Sen đầm quốc tế” của Mỹ. Chữ “Sen đầm” vốn được phiên âm từ “Gendarme”
trong tiếng Pháp, nôm na là để chỉ cảnh sát. Từ này vốn không có gì xấu, nhưng
Việt Nam gán với Mỹ để ám chỉ việc Hoa Kỳ can thiệp khắp nơi trên thế giới.
Nay, thay vì tự coi mình là “Cảnh sát quốc tế” với nhiệm vụ “Canh giữ
hòa bình thế giới”, Việt Nam đã tự nguyện từ bỏ vai trò đó và mong muốn Hoa Kỳ
phải giữ đúng trách nhiệm “Sen đầm” để giúp mình tránh khỏi sự đe dọa từ đất
nước ở bên kia biên giới mà trên danh nghĩa vẫn là anh em đồng chí.
Như vậy, cần phải nhìn lại những tác động của nước láng giềng
phương Bắc, nó không chỉ có tiêu cực mà còn có cả mặt tích cực nữa. Không có
mối họa Trung Quốc, Việt Nam vẫn mãi ảo tưởng về bản thân và dậm chân tại chỗ.
Dù có thể chuyến đi của Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng đến Mỹ mới đây
chủ yếu là bất đắc dĩ do sức ép của phe cải cách, kết quả của nó còn rất hạn
chế và con đường để tiến tới dân chủ vẫn còn mông lung, nhưng có một điều chắc chắn: Trung Quốc càng siết chặt vòng vây bao nhiêu,
Việt Nam càng phải cởi mở với Mỹ bấy nhiêu.
Bài
viết thể hiện lối hành văn và quan điểm của tác giả.
Học giả Trung Quốc tiết lộ Bắc
Kinh đã khống chế Campuchia như thế nào
Hồng
Thủy
(GDVN) – Không biết người Campuchia sẽ nghĩ thế nào trước những
lời bóc trần sự thật về âm mưu của người Trung Quốc đối với họ mà Khâu Lâm vừa
nói?
Khâu Lâm, biên tập viên thời sự của tờ Nhật báo Tự Cống, cơ quan
ngôn luận thành ủy Tự Cống tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc, đồng thời là bình luận viên
đặc biệt của tờ Kinh tế Trung Quốc và là một nhân vật chống phá Việt Nam kịch
liệt ngày 13/7 tiếp tục viết bài bôi nhọ, chống phá Việt Nam và quan hệ Việt
Nam – Campuchia tung lên các diễn đàn trực tuyến.
Ông Hứa Kỳ Lượng, Phó Chủ tịch Quân ủy trung ương Trung Quốc tiếp
Bộ trưởng Quốc phòng Campuchia. Ảnh: MOV.
Lập luận của Khâu Lâm cho bình luận này là chuyến thăm diễn ra trong
bối cảnh Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam Nguyễn Phú Trọng đang ở thăm Hoa Kỳ
và Thủ tướng Campuchia Hun Sen vừa đề nghị Liên Hợp Quốc cho mượn bản đồ gốc để
xác minh vấn đề biên giới với Việt Nam.Khâu Lâm cho rằng việc Phó Thủ tướng
kiêm Bộ trưởng Quốc phòng Campuchia Tea Banh dẫn theo 23 tướng lĩnh cấp cao của
quân đội, cảnh sát nước này thăm Trung Quốc cho thấy, giới quân sự
Campuchia muốn cầu viện Trung Nam Hải để đối phó với Việt Nam?!
Ông Lâm nói, mặc dù nghị trình chính thức của 2 phía Campuchia và Trung
Quốc không nhắc đến vấn đề biên giới Việt Nam – Campuchia, nhưng có những dấu
hiệu cho thấy sự liên quan gián tiếp. Tuyên bố chung của Campuchia và Trung
Quốc nhắc đến việc: Hai bên kiên định trước sau như một ủng hộ các lợi ích cốt
lõi của nhau trong các vấn đề chủ quyền lãnh thổ, an ninh và phát triển.
Viên học giả Trung Quốc này đã bịa đặt trắng trợn lịch sử, vu cáo Việt
Nam “thôn tính Lào và Campuchia những năm 1970 để thành lập Liên bang Đông
Dương”?! Cuộc chiến tranh giúp nhân dân Campuchia tiêu diệt bọn diệt chủng man
rợ Khmer Đỏ do Trung Nam Hải nuôi dưỡng và giật dây để chống phá Việt Nam từ
biên giới Tây Nam bị Khâu Lâm xuyên tạc thành Việt Nam “xâm lược” Campuchia.
Về sự can thiệp của Trung Nam Hải vào Campuchia, Khâu Lâm viết:
“Trung Quốc có tiếng nói rất lớn đối với nội bộ Campuchia. Đối với
Phnom Penh, Trung Quốc có hai khoản đầu tư, một là đổ cho Khmer Đỏ mà kết cục
thế nào thì ai cũng biết (?!). Khoản còn lại đầu tư cho Sihanouk, nhưng
Sihanouk đã quen với cuộc sống an nhàn ở Bắc Kinh nên không chịu về, dứt khoát
nhường ngôi cho con trai.
Nhưng đảng Funcinpec do một người con trai của ông Sihanouk lãnh đạo
không có thế lực, xem ra đầu tư cho một người hay một chính đảng ở Campuchia
lời lãi rất hạn chế, chỉ có cách dùng thủ đoạn kinh tế khống chế mới là đúng
đắn”?!
Ảnh chụp màn hình thông tin cá nhân Khâu Lâm trên tờ Kinh tế Trung
Quốc.
Xung quanh vấn đề biên giới Việt Nam – Campuchia, Khâu Lâm
viết:Không biết người Campuchia sẽ nghĩ thế nào trước những lời bóc trần sự
thật về âm mưu của người Trung Quốc đối với họ mà Khâu Lâm vừa nói? Cứ theo như
viên học giả này, Campuchia chỉ là một con tốt trên bàn cờ địa chính trị mà Bắc
Kinh muốn khống chế để dùng vào những việc có lợi cho mình mà thôi – PV.
“Hiện tại xung đột (căng thẳng có kiểm soát do một số phần tử quá khích
Campuchia kích động người dân nước này chống phá biên giới – PV) nổ ra ở biên
giới Việt Nam – Campuchia chẳng qua cũng chỉ là một đoạn nhạc nền chen vào trục
quan hệ Mỹ – Việt – Trung khi trục này thêm sự góp mặt của Campuchia mà thôi.
Sau
khi nổ ra xung đột biên giới Việt Nam – Campuchia, Bộ trưởng Quốc phòng
Campuchia đã chạy sang nhờ Bắc Kinh chi viện, Trung Quốc cũng nên thuận thế mà
làm. Một khi Việt Nam đã vì lợi ích của mình mà muốn ôm chân Hoa Kỳ (?!) để đối
phó Trung Quốc, thì Trung Quốc cũng nên kéo Campuchia về phía mình, liên thủ để
đối phó với Việt Nam”, Khâu
Lâm kích động, bôi nhọ Việt Nam.
Những phát ngôn xuyên tạc, kích động, bôi nhọ mà Khâu Lâm đang
phát tán rộng khắp các diễn đàn trực tuyến lớn ở Trung Quốc hòng chống phá Việt
Nam cho thấy một thái độ thù hằn ích kỷ, chống phá quyết liệt nhằm vào Việt
Nam.
Nó cũng cho thấy một nỗi sợ mơ hồ của một bộ phận học giả, truyền thông
Trung Quốc theo đuổi chủ nghĩa dân tộc cực đoan khi Việt Nam phát triển quan hệ
hợp tác hữu nghị với Hoa Kỳ. Nhưng điều này càng cho thấy chính sách đối ngoại
độc lập tự chủ, đa phương hóa đa dạng hóa các quan hệ đối ngoại của Việt Nam là
hoàn toàn chính xác – PV.
Trước đó tờ The Diplomat khi quan sát chuyến thăm Trung Quốc của
ông Tea Banh đã bình luận, có những dấu hiệu cho thấy chuyến thăm này có liên
hệ với vấn đề biên giới Việt Nam – Campuchia vì 4 lý do:
Ông Thường Vạn Toàn, Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc tiếp ông Tea
Banh. Ảnh: MOV.
Ngoài ra, việc Campuchia và Trung Quốc bỗng nhiên cam kết “tiếp tục hỗ trợ nhau về các vấn đề chính liên quan đến
lợi ích cốt lõi” cũng là một dấu hiệu đáng chú ý. Cụm từ “lợi ích
cốt lõi” thường được Bắc Kinh sử dụng quá mức và gây tranh cãi khi nói về yêu
sách chủ quyền (vô lý, phi pháp) của họ ở Biển Đông. Lần này hai bên nhấn mạnh
tới hỗ trợ lợi ích cốt lõi “của
nhau” trong khi chủ quyền lãnh thổ là yếu tố đáng kể của “lợi ích
cốt lõi”, nó có liên quan đến các vấn đề đang diễn ra ở biên giới Việt Nam –
Campuchia.
Nó diễn ra ngay sau khi nổ ra căng thẳng biên giới Việt Nam –
Campuchia; Phe đối lập Campuchia chống phá quyết liệt vấn đề biên giới, ông Hun
Sen phải gửi công hàm mượn bản đồ gốc từ Liên Hợp Quốc để dẹp tan luận điệu
này; Đàm phán biên giới giữa Việt Nam và Campuchia vừa tiến hành tại Phnom
Penh; Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng đang ở thăm Hoa Kỳ, một động thái mà Bắc
Kinh đặc biệt quan tâm theo dõi.
Người quan sát, một tờ báo mạng theo đuổi chủ nghĩa dân tộc cực
đoan ở Trung Quốc (do Viện Nghiên cứu Chiến lược phát triển Xuân Thu Thượng Hải
kết hợp với công ty TNHH Công nghệ thông tin Người quan sát Thượng Hải đồng
sáng lập) ngày 13/7 khi dẫn lại nguồn tin từ The Diplomat đã bình luận, đoàn
đại biểu quân sự Campuchia thăm Trung Quốc là để tìm kiếm chi viện nhằm chống
lại Việt Nam?!
Nhiều
tuần qua, cứ mỗi ngày đọc tin mạng từ Việt Nam tôi lại thấy có thêm chuyện về
các cố kỹ thuật, tai nạn gây thương vong.
Các ngành xây dựng, công nghiệp nặng và giao thông ‘đi đầu’
trong bản phong thần về tai nạn.
Hôm 21/7, tại quận 1, TPHCM, một xe đầu kéo gây tai nạn liên
hoàn vì tài xế không làm chủ tay lái khiến xe tông vào nhiều xe đang dừng đèn
đỏ, khiến bốn người bị thương.
Phạt lái xe là chuyện dễ nhưng cũng cần hỏi ai cho các xe phân
khối lớn, có tính năng công nghiệp lại 'chen vào' làn đường giao thông những
giờ bình thường?
Ở châu Âu, nhiều tuyến đường nội đô không cho xe tải to qua lại
ban ngày vì gây nguy hiểm và ô nhiễm trong khi ở Việt Nam, đường xá như thể là
biểu hiện của cuộc chơi ai gấu hơn thì thắng.
“Thời gian gần đây, có nhiều vụ tai nạn, sự cố công trình, thiết
bị thi công gây hậu quả đặc biệt nghiêm trọng như vụ sập giàn giáo tại cảng Sơn
Dương, dự án Formosa, khu kinh tế Vũng Áng, Hà Tĩnh làm 13 người chết và 29
người bị thương; vụ cần cẩu đứt cáp tại Đồng Tháp khiến ba mẹ con tử vong ở
Đồng Tháp, nhiều vụ tai nạn trên công trường thi công tuyến đường sắt trên cao
Cát Linh - Hà Đông, tuyến đường sắt đô thị Nhổn - ga Hà Nội… gây bất an và bức
xúc trong dư luận.”
Xây nhiều thì hẳn khó tránh khỏi tai nạn nhưng ở Việt Nam, tần
suất tai nạn quả là cao và không trừ ngành nào.
Trên đường: hôm 6/5 có xe tải chở điều hòa bỗng nhiên bốc cháy tại
đường trên cao tốc ở Hà Nội, đoạn ngã tư Trần Duy Hưng– Phạm Hùng.
Ngoài phố: Hà Nội chặt cây và trồng cây lại để nguyên bọc rễ
bằng nylon loại không phân hủy được.
Trên biển: trong tháng 4 cáp quang biển AAG bị đứt, gây khốn khổ
cho người dùng Internet và nhiều thiệt hại chưa đếm hết cho kinh tế.
Trên trời: năm qua ghi nhận chuyện như “máy bay của Vietnam
Airlines suýt đâm vào trực thăng quân sự” ở Huế hoặc “suýt va vào máy bay chở
hàng Cathay Pacific Cargo của Hong Kong”, theo báo chí trong nước.
Dưới đất: báo Việt Nam viết mới năm ngoái rằng tuyến cấp nước
sông Đà về khu vực Hà Nội đã “chín lần xảy ra sự cố vỡ đường ống”.
Bất kể quan điểm chính trị là gì, ai đọc những tin như trên cũng
thấy lo ngại về tình trạng điều hành đất nước với nhiều sự cố kỹ thuật, và các
dự án ‘đụng đâu vỡ đấy’.
Không ai phủ nhận nhu cầu phát triển của Việt Nam, quốc gia cần
các dự án lớn để kích cầu kinh tế, để tạo cơ sở hạ tầng cho một xã hội văn
minh, hiện đại.
Xây một lúc nhiều lò phản ứng nguyên tử, xây sân bay tầm khu vực
tại Long Thành thể hiện tham vọng của một chính phủ muốn canh tân, muốn thoát
khỏi ‘bẫy thu nhập trung bình’ (một mỹ từ trên quốc tế để chỉ những xứ sở vĩnh
viễn nghèo).
Về tổng thể thì rất đáng thúc đẩy các công trình lớn nhưng điều
gây lo ngại là yếu tố con người, ở đây là con người Việt Nam.
Từ lãnh đạo, nhà quản lý, đội ngũ chuyên gia, chuyên viên tới
từng người lao động, Việt Nam đang thiếu năng lực và tư duy công nghệ để làm
cho tốt những công trình khổng lồ tiền tỷ.
Ba thế hệ kỹ trị
Ta hãy so sánh ngay Việt Nam với láng giềng Trung Quốc.
Có bình luận quốc tế đánh giá về lãnh đạo Trung Quốc đã ghi nhận
ba thế hệ lãnh đạo của họ, từ các ông Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào đến Tập Cận
Bình, đều xuất thân là kỹ sư.
Cựu chủ tịch Giang Trạch Dân lên từ ngành điện tử và automobile,
cựu chủ tịch Hồ Cẩm Đào cũng là kỹ sư thủy điện.
Cựu thủ tướng Ôn Gia Bảo tốt nghiệp ngành địa chất và làm việc
nhiều năm ở Cam Túc trong ngành này.
Ông Tập Cận Bình, lãnh đạo tối cao hiện nay ở Trung Quốc, là kỹ
sư hóa và làm việc nhiều năm trong các nhà máy, công trường, trước khi sang
làm quan chức Đảng.
Cựu thủ tướng Chu Dung Cơ và đương kim thủ tướng Lý Khắc Cường tuy
không phải là kỹ sư nhưng đều có bằng kinh tế và đã làm quản trị từ các vị trí
thấp lên cao.
Nhờ có mấy thế hệ lãnh đạo kỹ trị (technocrats) Trung Quốc dùng
công nghiệp hóa làm động lực phát triển kinh tế và cải tạo xã hội.
Và dù có nhiều lãng phí, thất thoát, sự cố kỹ thuật (chủ yếu ở
các tỉnh), những công trình lớn và quan trọng của Trung Quốc đều có chất lượng
cao, có thể không hơn Nhật, Pháp, Mỹ nhưng ở một đẳng cấp hơn hẳn nhiều quốc
gia châu Á.
Ta không nên nhìn những thứ phẩm Trung Quốc đẩy sang Việt Nam và
châu Phi để đánh giá Trung Quốc, nơi các lãnh đạo thực sự chú tâm vào các vấn
đề kỹ thuật và có kiến thức cùng tham vọng.
Ở Việt Nam thì ngược lại: trong bốn vị giữ chức vụ cao nhất của
Đảng, Nhà nước, Chính Phủ, Quốc hội không có ai là kỹ sư.
Còn trong cả Bộ Chính trị 16 thành viên chỉ có một người từng
học chuyên ngành công nghệ là TS Nguyễn Thiện Nhân (ngành cybernetics tại
CHDC Đức).
Đa số các vị khác đi lên từ quân đội, công an, tuyên giáo bộ máy
Đoàn Thanh niên hay Đảng Cộng sản và một số ngành khác như kinh tế, quản trị
hành chính nhưng không gắn liền với công nghệ.
Hơn một thập niên qua, nền kinh tế càng bung ra xây cất nhiều
thì ta càng thấy ‘chủ nghĩa kỹ trị’ ở Việt Nam càng tỏ ra không phải là xu
hướng chủ đạo, thậm chí còn đang trên đà đi xuống, cùng con số các vụ bê bối, tai
nạn lao động gia tăng.
Nói như Tony Blair, chính phủ kỹ trị “không để ý đến phe Tả hay
phe Hữu mà chỉ để ý làm sao tìm ra giải pháp”.
Còn ở Việt Nam, trong bộ máy chính trị vốn là nơi các quyền lợi
của nhiều bộ ngành, nhóm lợi ích đan xen nên phái kỹ trị có vẻ chỉ là thiểu
số, có khi còn yếu thế hơn bộ máy kiểm soát văn hóa, tư tưởng, giáo dục.
Từ bauxite ở Tây Nguyên, tới cầu đổ bê tông lõi tre ta thấy quy
trình thực hiện và hậu quả đều phản ánh một tư duy hoàn toàn ‘phi kỹ trị’.
Trong rất nhiều công trình, gồm cả sân bay Long Thành thì cuối
cùng lại phải dựa vào câu thần chú ‘chủ trương lớn của Đảng’ để làm.
Vậy thì là Đảng trị vẫn trên kỹ trị, hay người ta chỉ viện dẫn
ra Đảng khi cần?
Việt Nam cũng đã có các gương mặt chuyên viên, với một số vụ
trưởng, thứ bộ trưởng và cả hai phó thủ tướng Việt Nam được học ở nước ngoài
trong các ngành quản trị, kinh tế, ngoại giao, và có trình độ ngoại ngữ tiếng
Anh tốt.
Các nước Phương Tây, giới quan sát, các nhà đầu tư nước ngoài và
một phần xã hội đã từng mơ ước Việt Nam có một chính phủ kỹ trị, gồm các
chuyên viên cởi mở có kiến thức hiện đại, khả năng ngoại ngữ, năng lực điều
hành nền kinh tế hiện đại.
Bởi những gì chúng ta thấy vẫn đang là biểu hiện của thói làm ăn
tiểu nông, liều ẩu, vô tổ chức, coi khinh quy trình kỹ thuật và rất nguy hiểm.
Người ta cũng hy vọng các quan chức kỹ trị sẽ giúp tạo ra một nền
văn hóa công chính trọng sự chuẩn xác, mẫu mực của kỹ thuật, bớt đi những điều
mơ hồ, giáo điều cũ kỹ phí thời gian trong giáo dục, dạy nghệ, nhằm nâng cao
chất lượng lao động chung.
Cho tới nay, thành tích của nhóm này chưa thấy có gì nhiều.
Đây cũng là lý do mục tiêu thành quốc gia 'công nghiệp hóa hiện
đại' vào năm 2020 có vẻ không khả thi.
Như GS Trần Văn Thọ từ Nhật Bản viết gần đây trên trang Thời Đại
Mới thì:
"Hiện nay theo phân loại của Ngân hàng thế giới, bình quân
đầu người từ 1.000 đến 12.000 USD là nước có thu nhập trung bình, Trên 12.000
USD là nước thu nhập cao. Do đó một nước được gọi là công nghiệp phải có trên
12.000 USD."
"Việt Nam hiện nay mới gần 2.000 USD, đến năm 2020 có lẽ khoảng
3.000, giỏi lắm là 3.500 (tùy theo biến động của tỉ giá). Nhìn từ điểm này ta
thấy mục tiêu năm 2020 là hoàn toàn không đạt được."
Và cần phải bỏ đi tư duy rằng có những quan chức làm ngành gì cũng
giỏi, vì Việt Nam cần các chuyên gia kỹ trị chuyên nghiệp chứ không phải các ông
chuyên làm quan, từ ngân hàng, xây dựng sang vận tải, hàng không, giao thông,
dầu khí.
Vẫn Tony Blair nói ưu điểm của các nhà kỹ trị là “không để tâm đến
chuyện đổ lỗi cho phe này, phe kia” và sẵn sàng “ra các quyết định trái ý
nhiều người” (unpopular decisions) để đạt các mục tiêu lớn về kinh tế, tài
chính cho toàn bộ xã hội.
Ở Việt Nam, các quan chức đóng vai chuyên gia lại hóa ra thường
tư vấn cho chính phủ đưa ra khá nhiều các quyết định trái chiều, thậm chí bất
chấp dư luận và trong điều hành thì đầy sự cố.
Nếu muốn thực sự hiện đại hoá thì Việt Nam không có cách nào
khác là sắp đặt lại tổng thể chính sách nhân sự hoặc làm mới hoàn toàn.
BÁO TÀU CỘNG LOAN TIN: - PHE THÂN TRUNG QUỐC BỊ MẤT QUYỀN LỰC,
PHÙNG QUANG THANH BIẾN MẤT
Wednesday, July 22, 2015
Đại tướng Bộ trưởng
Quốc phòng csVN Phùng Quang Thanh được Báo Trung Quốc nói "đã biến
mất".
VietPress USA (22-7-2015):
Tờ báo mạng có nhiều đọc giả của Trung Quốc là BOXUN.COM trong một bài tường
thuật đặc biệt hôm nay Thứ Tư 22-5-2015 (tại Link:
http://boxun.com/news/gb/intl/2015/07/201507132007.shtml#.Va9bTflVhBf)
đã dẫn nguồn tin của Cơ quan UBM
XINHUA nói rằng "Trung Quốc ủng hộ Bộ
trưởng Quốc phòng Việt Nam Phùng Quang Thanh, nhưng ông này đã đột ngột biến
mất, có một quan
chức Bộ Quốc phòng khác cũng đang mất tích tương tự."
Dưới tựa đề "PHE THÂN TRUNG QUỐC BỊ MẤT QUYỀN LỰC &
Phùng Quang Thanh BIẾN MẤT", Báo Boxun của Trung Quốc viết
rằng:
(Trích): "Năm 2016, các nhà
lãnh đạo Đảng CSVN sẽ phải đối mặt với một phe thân Mỹ chiếm quyền lực, khi Tổng
Bí thư Nguyễn Tấn Dũng chiến thắng trong các cuộc bầu cử Đại hội Đảng.
Trong thời điểm quan trọng này, các nhà lãnh đạo đứng đầu phe “ủng hộ Trung Quốc” có thể bị loại bỏ
để ngăn chận sự can thiệp đã ở mức độ cao và đạt sự đồng thuận tại Việt Nam. Bộ
trưởng Quốc phòng Phùng Quang
Thanh bị hạn nạn là kết quả tất yếu tình hình ở Việt Nam.
"Theo tin độc quyền của Cơ quan UBM Xinhua, các nguồn tin đáng
tin cậy cho biết, Trung Quốc ủng hộ Bộ trưởng Quốc phòng
Việt Nam Phùng Quang Thanh, nhưng ông này đã đột ngột biến mất,có một quan chức Bộ Quốc phòng khác cũng
đang mất tích tương tự. Có tin đồn cho rằng ông bị ám sát,
chúng tôi cần xác minh thêm về việc này.
"Ông Phùng Quang Thanh sinh ngày
2/2/1949, là đại tướng quân đội Việt Nam, và đã được sinh ra tại
Thạch Đà, Hà Nội. Ông được thăng chức Thiếu tướng năm 1994, thăng
trung tướng vào năm 1999, thăng thượng tướng vào năm 2003, ngày 07 tháng 6
năm 2007 thăng đại tướng. Thành viên Ủy ban Trung ương Đảng lần thứ IX (2001),
thành viên Trung ương Đảng lần thứ mười của Bộ Chính trị (2006), thành viên
Trung ương Đảng lần thứ mười một của Bộ Chính trị (2011).Hiện nay là Phó bí thư Đảng ủy Quân
sự Trung ương, đại tướng của Quân đội nhân dân Việt Nam, và là Bộ trưởng
quốc phòng Việt Nam.
"Ông Phùng Quang Thanh đã xuất hiện
lần cuối cùng trên các phương tiện truyền thông trong các ngày 19
tháng 6 năm 2015 tại trụ sở của Bộ Quốc phòng Pháp. Bộ trưởng Quốc
phòng Pháp, Tướng Jean – Yves
Rod Lyon đã gặp mặt trong một chuyến thăm và làm việc tại Vụ Châu
Âu, cùng Phùng Quang Thanh có các đồng chí trong đảng của ông.
"Các nhà quan sát tin rằng các quan
chức hàng đầu Việt Nam chia thành 2 lực lượng: có một phe “ủng
hộ-Trung Quốc” và phe “thân Mỹ” . Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng thường được mô
tả như là đứng đầu các nhà lãnh đạo “thân Trung Quốc” , hỗ trợ thiết lập
quan hệ chặt chẽ với Trung Quốc. Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Tấn Dũng được coi
là “thân Mỹ”, tìm cách thiết lập quan hệ kinh tế gần gũi hơn với Hoa Kỳ – và có
thể quan hệ an ninh.
"Tuy nhiên, sau khi tình hình căng
thẳng gần đây ở Biển Đông, tình hình thượng tầng Việt Nam có thay đổi. Ông
Nguyễn Phú Trọng mặc dù được coi là lãnh đạo cao cấp “ủng hộ-Trung Quốc”, là
một người ủng hộ quan trọng về các mối quan hệ thân thiện. Trước
đó, ông nhấn mạnh rằng quan hệ Trung Quốc-Việt Nam có thể được mật
thiết hơn, nhưng tuyên bố mới nhất của ông cho thấy rằng Việt Nam và Trung
Quốc đã sẵn sàng để đối đầu ngoại giao cấp cao. Nói cách khác, các nhà
lãnh đạo thượng tầng của Việt Nam đang chuyển thể từ “ủng
hộ-Trung Quốc”, đã trở thành “thân Mỹ”.
"Cách đây không lâu, trong một cuộc
phỏng vấn với báo chí Việt Nam, ông Nguyễn Phú Trọng
nói: “Rất nhiều người hỏi tôi, nếu có chiến tranh với Trung
Quốc thì như thế nào? Chúng ta nên chuẩn bị cho tất cả có thể.” Nguyễn Phú Trọng, sau đó, trong một
cuộc họp nhỏ, phát hành một thông điệp quan trọng: Bộ ngoại giao Việt Nam
phải tiếp tục cứng rắn đối với Trung Quốc để đạt đến một mức độ nhất định của
sự đồng thuận. Cho đến nay, “BỘ BA” (Tổng Bí thư, Chủ tịch nước, Thủ tướng
Chính phủ của Việt Nam) đã trình bày về tình hình ở Biển Đông và lập
trường cứng rắn đối với Trung Quốc. Hiện tượng này làm cho mọi người tin rằng
phe “ủng hộ Trung Quốc” đã nhiễm tư tưởng “thân Mỹ”
"Năm 2016, các lãnh đạo Đảng CSVN
sẽ phải đối mặt với một phe thân Mỹ chiếm quyền lực, khi Tổng Bí thư
Nguyễn Tấn Dũng chiến thắng trong các cuộc bầu cử Đại hội Đảng. Trong thời
điểm quan trọng này, các nhà lãnh đạo đứng đầu phe “ủng hộ-Trung Quốc” có thể
bị loại bỏ để ngăn chận sự can thiệp đã ở mức độ cao và đạt sự đồng thuận tại
Việt Nam. Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh bị hạn nạn là
kết quả tất yếu tình hình ở Việt Nam.
"Sau cuộc bầu cử, nếu ông Nguyễn
Tấn Dũng thật sự mong muốn, ở Việt Nam những nhà lãnh đạo đứng đầu
phe “thân Mỹ” sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối, và phe “ủng hộ-Trung Quốc”, rất
khó để có một vị trí chỗ đứng. Hoặc trường hợp Nguyễn Tấn Dũng dẫn đầu phái
“thân Mỹ” kết hợp, hoặc Việt Nam loại bỏ những người đứng đầu phe “ủng hộ
Trung Quốc”, khiến họ trở thành những nhân vật chính trị bị truất phế, thì phe “ủng hộ Trung Quốc” cuối cùng sẽ
biến mất khỏi nền chính trị Việt Nam." (Hết trích).
UBM (United Business
Media) đã mua lại Tờ Báo chuyên quảng cáo có tên là XINHUA PR Newswire từ ngày
19-11-2008 với giá USD6 Triệu (http://media.ubm.com/index.php?s=18069&item=40758)
và nay gọi chung là UBM Xinhua, đã mở thêm Công ty Tài chánh là Xinhua
Financial Network (XFN) và được
Cơ quan Báo chí Xinhua News
Agency của chính quyền Trung quốc tăng vốn và điều hành, hiện phát
hành tin tức gồm 43 ngôn ngữ và có văn phòng phân phối tại 132 Quốc gia khác
nhau trên khắp Thế giới, kể cả tại London, New York, Paris..
Do đó, khi bản tin của UBM Xinhua đưa ra
nói rằng Đại tướng Bộ trưởng Quốc phòng Phùng Quang Thanh là người được Trung
Quốc hỗ trợ nhưng nay "đã đột
ngột biến mất" thì có thể hiểu rằng nguồn tin của VietPress USA loan
rằng ông Phùng Quang Thanh bị ám sát tại Paris ngày 26-6-2015 là rõ ràng có
thật (http://www.vietpressusa.com/2015/06/tin-ac-biet-ai-tuong-bo-truong-quoc.html). Và tiếp theo tin VietPress USA loan
rằng Đại tướng Phùng Quang Thanh và vợ đã chết sau khi bị ám sát và đã được đưa
thi hài về Hà Nội cho gia đình nhận mai táng trong âm thầm; cùng lúc con trai
là Đại tá Phùng Quang Hải bị trúng 1 viên đạn vào bụng và hiện cũng đã được đưa
về Việt Nam để chữa trị thì chắc chắn là chính xác vì báo chí của Chính quyền
Bắc Kinh đã loan tin về phe thân Trung Quốc
BẠN TÔI: ĐẠI ÚY TRẦN QUANG HIỆP
-
https://www.facebook.com/groups/160591528349491/permalink/723350692073569/
https://www.youtube.com/watch?v=oqhFQFR2-JM
Chuyện Xứ Xã Nghĩa
rpedn...
5 Kỷ Lục Thế Giới Dành Cho Ẩm Thực Việt Nam
-
WATCH LIVE NOW : NHỮNG CA KHÚC HAY NHẤT CỦA HOÀI AN [14 Ca Khúc] (Super HD
Videos)
https://www.youtube.com/playlist?list=PLNBxCTIUVE70m607mVC5vUdM...