Ông
Nguyễn Trung còn chờ Đảng thay đổi thì có khác gì ông trách Đảng:
"Chờ
Trung Quốc cải cách thì ta mới dám cải cách không khác gì chờ Trung Quốc bỏ mục
tiêu siêu cường số một thế giới!"
Đại hội XII – một thất bại chung của Việt Nam!
Nguyễn Trung
1.
Đấy là nhận xét của tôi, đứng tại góc độ nhìn nhận một Việt Nam
với Đại hội XII của Đảng Cộng Sản Việt Nam trong thế giới hôm nay sẽ được gì,
mất gì? Sẽ mạnh lên hay yếu đi?
Đơn giản vì thế giới hôm nay nói chung, và nhất là (a) xu thế trên
thế giới muốn có một Việt Nam mạnh đứng vững trên đôi chân của mình mà hòa bình
và sự phát triển của thế giới hôm nay đang cần, hoặc là (b) xu thế muốn có một
Việt Nam tiếp tục suy yếu để khai thác tốt hơn nữa sự lệ thuộc của nước này cho
khát vọng giấc mộng Trung Hoa…, các xu thế khác (c) …, (d) …, (e) … vân vân…,
tất cả những xu thế này trên thế giới không quan tâm đến mức mất ăn mất ngủ
chuyện ai ở ai đi của Đại hội XII.
Các xu thế này trên thế giới quan tâm nhiều hơn đến chuyện ai ở ai
đi đã được định hình tại Đại hội XII như vậy hứa hẹn sẽ dẫn tới một Việt Nam
nào trong thế giới hôm nay và những năm tới? Sẽ có lợi hay bất lợi cho ai? Với
một Việt Nam sau Đại hội XII như thế sẽ có những hệ quả gì trên bàn cờ khu vực,
bàn cờ quốc tế…?
Nhận xét của tôi
“Đại hội XII là một thất bại chung của Việt Nam” còn xuất phát
từ góc nhìn Việt Nam đang đứng trước một bước ngoặt lịch sử, được tạo thành bởi
2 yếu tố quyết định.
Đó là (a) thế giới đã sang trang, hiện nay đang đi vào một
thời kỳ có nhiều vấn đề quyết liệt nhất kể từ chiến tranh lạnh I (xảy ra sau
chiến tranh thế giới II; hiện nay là chiến tranh lạnh II); và (b) sự nghiệp xây
dựng và bảo vệ tổ quốc của nhân dân ta cũng phải sang trang, bởi vì giai đoạn
phát triển đầu tiên sau 40 năm độc lập thống nhất đã hoàn tất (thật ra giai
đoạn này đã kết thúc cách đây khoảng 10 năm rồi), ngày nay nước ta bắt buộc
phải tìm đường trở thành một nước phát triển.
Tại bước ngoặt này, thách thức đối với nước ta quyết liệt chưa
từng có, nhất là (1) vấn đề phát triển tự thân của đất nước ta và (2) vấn đề Trung
Quốc bành trướng. Song cơ hội lớn cũng chưa từng có: Ngoại trừ Trung Quốc, hầu
như cả thế giới mong muốn và hậu thuẫn một Việt Nam trở thành nước phát triển!
Vì thế, phải đưa đất nước sang trang tại bước ngoặt lịch sử này là
đòi hỏi chính trị
có ý nghĩa sống còn đối với đất nước.
Song tại Đại hội XII – trong Báo cáo chính trị cũng như trong Nghị
quyết của Đại hội đã được thông qua, trong bố trí đội ngũ lãnh đạo cho nhiệm kỳ
khóa XII… đòi hỏi
chính trị hàng đầu này coi như không tồn tại.
Giải quyết câu chuyện ai ở ai đi và phải duy trì bằng được nguyên trạng
của chế độ chính trị hiện nay là công việc chủ yếu của Đại hội – từ khâu chuẩn
bị đến tiến hành Đại hội.
Trong khi đó toàn bộ những thách thức hiểm nghèo đất nước đang
phải đối mặt trên mọi phương diên đối nội cũng như đối ngoại, những vấn đề quốc
kế dân sinh sống còn của thời kỳ sang trang… chỉ được Báo cáo Chính trị và Nghị
quyết Đại hội XII đáp ứng bằng những quan điểm – thực ra chỉ là những khẩu
hiệu, đã được nhắc đi nhắc lại mòn cả chữ trong các Đại hội kể từ Đại hội VII
đến nay, với kết quả đạt được là thực trạng đất nước hôm nay.
Những quan điểm hay khẩu hiệu đó mấy chục năm qua đại thể là: kiên
trì giữ vững định hướng xã hội chủ nghĩa, phấn đấu đưa nước ta sớm trở thành
nước công nghiệp theo hướng hiện đại, kiên quyết bảo vệ độc lập chủ quyền và
toàn vẹn lãnh thổ quốc gia, kiên quyết chống 4 nguy cơ, quyết xây dựng đất nước
giầu mạnh, công bằng, dân chủ, văn minh…
Đại hội XII thay đổi một số ngôn từ,
song cũng chỉ dừng lại
như một khẩu hiệu, tuyệt nhiên không có lấy một quyết
sách nào mới cho nhiệm vụ đưa đất nước bước sang một trang phát triển mới và
thích nghi được bối cảnh quốc tế hôm nay.
Hãy thử đặt ra vài câu hỏi:
– Kiên trì định hướng xã hội chủ
nghĩa từ 40 năm nay, đất nước ta hôm nay ra sao?
– Phấn đấu đưa nước ta sớm trở thành
một nước công nghiệp hiện đại bằng cách nào? “Sớm” là bao giờ?, “cơ bản là nước
công nghiệp theo hướng hiện đại” nghĩa là gì?, 30 năm đổi mới vừa qua đẩy mạnh
công nghiệp hóa hiện đại hóa đã làm được gì?, cái giá đã phải trả đến nay?
– Rồi đây nước ta sẽ là nước công
nghiệp gì? – nếu như 70 – 80% xuất khẩu hiện nay là nhờ vào FDI, với nền kinh
tế hiện nay lắp ráp và gia công là chủ yếu, lao động cơ bắp và công nghệ thấp
đang là các yếu tố sản xuất quyết định, sẽ còn phải tiếp tục dựa vào nhiều hơn
nữa loại FDI đáng sợ này để có thêm công ăn việc làm, nhiều vùng chiến lược của
đất nước ngày càng bị các yếu tố nước ngoài chi phối nghiêm trọng, nhiều đơn vị
kinh tế quan trọng đã bị nước ngoài mua đứt hoặc chịu sự chi phối của vốn
ngoại…
– Không thể nhắm mắt trước sự thật
tổng quát: Về nhiều mặt, sau 30 năm công nghiệp hóa hiện đại hóa, hôm nay chúng ta đang là một nước đi làm
thuê, đất nước ta đang là một đất nước cho thuê… Chưa nói tới
sức ép của hàng loạt các vấn đề kinh tế vỹ mô khác đang vô cùng nóng bỏng – nổi
lên là: những mối nguy hàng ngày trong lĩnh vực tài chính tiền tệ, là câu hỏi
vỡ đầu của doanh nghiệp mọi loại hình sở hữu: Làm thế nào có sản phẩm mới để có
thể tồn tại trong cạnh tranh hôm nay? Làm sao sớm tạo ra được một nền nông
nghiệp mới phù hợp?…
– Sớm đưa nước ta trở thành nước
công nghiệp theo hướng hiện đại như thế nào với thể chế chính trị toàn trị hiện
có và sẽ còn được củng cố hơn nữa theo nghị quyết của Đại hội XII và đội ngũ
lãnh đạo mới có quá đông thành viên từ công an và quân đội?
– Với cuộc cách mạng công nghiệp lần
thứ tư đang diễn ra trên thế giới, sự hội nhập hiện nay của Việt Nam vào kinh
tế toàn cầu được tiến hành trong bối cảnh của trật tự thế giới thế kỷ 21: cạnh
tranh và đấu tranh với nhau rất quyết liệt giữa các nền kinh tế và các thế lực;
trong khi đó thế giới ngày càng nhiều vấn đề kinh tế, chính trị và quân sự rất
nhạy cảm (ví dụ: chỉ riêng một vấn đề di tản từ Bắc Phi vào châu Âu đủ làm cho
EU chao đảo, rạn nứt! Cứ cái đà như ba thập kỷ vừa qua, Trung Quốc bá chiếm
Biển Đông hình như sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian? Vân vân).
Thực tế khách quan này đặt ra đòi hỏi sống còn cho Việt Nam: phải
sớm tạo ra cho mình một nền kinh tế dựa trên lao động ngày càng nhiều hàm lượng
chất xám, phát huy tối đa tiềm năng con người, đất nước phải được vận hành bởi
một thể chế chính trị kiến tạo ra được sự phát triển mới này, phải lựa chọn
được một quốc sách đối ngoại phù hợp… Đại hội XII đã ý thức được những đòi hỏi
sống còn này? Đã đề ra được những đối sách gì cho đất nước?
– Nói rốt
ráo, đất nước đã bỏ lỡ 40 năm rồi. Sự thật của cuộc sống trong thế giới hôm nay
nghiêm khắc đến mức đòi hỏi Việt Nam phải sớm trở thành một dân tộc khác giác
ngộ được đầy đủ chính bản thân mình, để tự
đứng lên là chính mình.
Việt Nam phải sớm tạo ra cho mình một
nền kinh tế khác, phải xây cho mình một thể chế chính trị khác,
để sớm dựng lên một quốc
gia Việt Nam khác.
Đấy là con đường Việt Nam thoát khỏi thực
trạng èo uột và lệ thuộc hiện nay, giành lấy sự tôn trọng và sự hợp tác bình
đẳng giữa các quốc gia trong cộng đồng quốc tế, và nhất là để có thể trở thành
một láng giềng bình đẳng và được tôn trọng của Trung Quốc. Chẳng lẽ những
đòi hỏi sống còn này của đất nước không đáng để Đại hội XII quan tâm?
Ngoài cái gọi là kiên trì định hướng xã hội chủ nghĩa và chủ nghĩa
Mác – Lênin, hai năm chuẩn bị và 8 ngày họp Đại hội XII không có được lấy một
chữ về những vấn đề sống còn này của đất nước! Vứt bỏ những nhiệm vụ chính trị
trọng đại như vậy của đất nước, lại dồn hết sức lực vào câu chuyện duy nhất ai ở ai đi của khóa
XII này để bám giữ chế độ, thử hỏi ĐCSVN sau Đại hội XII sẽ mạnh lên hay sẽ tha
hóa trầm trọng thêm?
– Trong vòng chưa đầy 10 ngày đầu
tháng 1-2016 Trung Quốc đã cho 46 lần máy bay của họ xâm phạm vùng trời của ta
tại Hoàng Sa và Trường Sa, xâm phạm vùng thông báo bay của nước ta, ngang nhiên
đưa vào sử dụng các căn cứ quân sự họ xây dựng trái phép trên các đảo lấn chiếm
của ta… Tiếp theo đó là việc đưa giàn khoan HD 981 vào vịnh Bắc Bộ… Thử hỏi: Giữa
lúc Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng vừa mới đi thăm Trung Quốc về và Đại hội
XII sắp họp, những hoạt động của máy bay Trung Quốc và sự việc giàn khoan HD
981 mang tính vỗ mặt và đầy dã tâm bành trướng này nói lên điều gì? Luật chống
khủng bố ở nước ngoài Trung Quốc mới ban hành (12-2015) có ảnh hưởng ra
sao? Trước thực tế này thực hiện nghị quyết Đại hội XII kiên quyết bảo vệ chủ
quyền và toàn vẹn lãnh thổ của đất nước như thế nào bây giờ?
– Vân vân…
– …
Còn nhiều câu hỏi mất
còn đối với đất nước như thế cần được đặt ra sau Đại hội XII.
Có quá nhiều sự việc diễn ra trong suốt quá trình chuẩn bị (kể từ
Hội nghị Trung ương 4 khóa XI), tiến hành và kết thúc Đại hội XII đã tự phơi
bày ra trước công luận những diễn biến mới tệ hại chưa từng có trong nội bộ
Đảng và trong hàng ngũ các chính khách của Đảng… Các sự việc đã diễn ra, từ
không khí trên những gương mặt sát khí đằng đằng với mọi vũ khí khí tài hiện
đại bên ngoài nơi họp Đại hội, cho đến những diễn biến thăng trầm bất thường
gần như từng ngày từng giờ bên trong Đại hội, tất cả đều mang tính bi hài kịch
đến tột độ, thậm chí khó mà có thể thấy được ngay cả trong những kiệt tác
văn học!
Song Đại hội XII chỉ có một kết quả, hay là chỉ làm được một việc
duy nhất: Ai ở, ai đi
và kiên định chủ nghĩa Mác-Lênin.
Tất cả những điều nói ra ra trên đây đều dẫn tới kết luận cuối
cùng: Sau Đại hội XII ĐCSVN
tiếp tục yếu đi, nội bộ ngày càng phân hóa, đảng tiếp tục tha hóa.
Quan trọng hơn thế, Đại hội XII đã tự phơi bày ra trước cả nước: Nhiệm
vụ chính trị tối thượng của quyền lực trong Đảng bây giờ thực chất chỉ nhằm vào
duy trì bằng được chế độ toàn trị. Quyền lợi mà quyền lực trong Đảng bám giữ
được cùng với nỗi khiếp sợ trước Trung Quốc là hai nguyên nhân chính dẫn tới
kết quả này của Đại hội.
Với sự thất vọng trong dân về Đại hội XII, ĐCSVN hôm nay đang “mất” trong dân nhiều
nhất so với tất cả các giai đoạn trước đây, kể từ ngày thành lập.
Vì các lẽ nói trên, có thể coi Đại hội XII là thất bại của ĐCSVN –
một sự thật khách quan!
Đại hội XII còn là một thất bại của Việt Nam trên bình diện quốc tế, bởi lẽ triển vọng sớm xuất hiện một Việt Nam
mạnh và là chính mình đã bị kết quả của Đại hội XII đẩy ra xa nữa vào tương lai
không đoán định được – vào cái thời buổi của thiên hạ: Lỡ
một bước, hận nghìn thu!… Giữa lúc nền kinh tế đất nước 3 năm
gần đây đang trên đường phục hồi, các đối tác và bạn bè trên thế giới đang kỳ
vọng vào những tiềm năng to lớn của Việt Nam!
2.Đại hội XII còn là thất bại chung của cả nước, vì lẽ sau đây:
Trước hết khái niệm “cả
nước” ở đây xin được hiểu là mọi người Việt Nam yêu nước, không
kể bất kỳ sự khác biệt nào, sống trong nước hay ở nước ngoài.
Cả nước như thế đã có không ít những ý kiến đóng góp đúng đắn,
chuẩn xác, xây dựng, với tất cả ý thức trách nhiệm. Cả nước như thế mong muốn Đại
hội XII sẽ mở ra một bước ngoặt lịch sử, đưa nước ta đi vào con đường trở thành
nước phát triển. Cả nước đòi hỏi Đại hội XII phải mở ra một thời kỳ đổi đời đất
nước, và ĐCSVN phải thay đổi thành một đảng dân tộc và dân chủ để làm đúng được
chức năng là đảng cầm quyền…
Nhiều ý kiến, kiến nghị đã nêu lên những vấn đề cụ thể phải giải quyết,
những việc phải làm, các bước đi…, để hòa bình tiến hành một cuộc cải cách
chính trị từ trong Đảng ra và từ xã hội dân sự, mang nhiệm vụ đổi đời đất nước
và giải phóng tiềm năng con người với tính cách là nguồn lực và sức sáng tạo
quý nhất của quốc gia. Cả nước mong muốn Đại hội XII sẽ là Đại hội của sự thật,
dân chủ, hòa giải dân tộc và cải cách…
Không ít trong những kiến nghị này chẳng những đòi hỏi, mà còn
giao phó cho ĐCSVN với tính cách là đảng chính trị độc nhất đang nắm trong tay
vận mệnh đất nước (Đảng tự gọi mình là đảng cầm quyền) trách nhiệm ràng
buộc là phải đứng ra
chủ xướng và tổ chức cuộc cải cách chính trị trọng đại này. Để khỏi
nói chay, có thể nêu ra bức thư ngỏ ngày 09-12-2015 của 127 người ký tên gửi
lãnh dạo ĐCSVN khóa XI và Đại hội XII là một trong những ví dụ cụ thể.
Cả nước làm như thế không phải vì ảo tưởng, mà vì đấy là sự lựa
chọn của trí tuệ và ý chí, tiết kiệm xương máu cho đất nước, và hứa hẹn thành công
vững bền.
Nếu tổng hợp những kiến nghị xây dựng như vậy trong cả nước gửi
Đại hội XII, có thể kết luận chắc chắn: trí tuệ Việt Nam hoàn toàn đủ khả năng
vạch ra và tiến hành thành công cuộc cải cách chính trị vỹ đại này mà đất nước
đang cần.
Rất tiếc, cả
nước đã thất bại, đơn giản vì những kiến nghị xây dựng này đã
bị bỏ ngoài tai và không mảy may tác động vào Đại hội XII.
Coi Đại hội XII là thất bại chung của cả nước,
suy nghĩ này lập tức sẽ vấp ngay sự phản kháng quyết liệt rất xác đáng trong
dân: Thất bại của Đại hội XII là chuyện của Đảng, tự Đảng gây ra, sao lại lôi
buộc cả nước dính vào?
Cái Đảng này không thể thay đổi và cũng không biết tự
thay đổi, cũng chẳng lực lượng nào trong nước có thể lật đổ nổi… Vậy thất bại
của Đại hội XII và cái Đảng này tự đi tiếp tới sụp đổ là tốt cho đất nước chứ,
hà cớ gì lại buộc cả nước dính vào, lại còn dám đòi cả nước gánh chịu thất bại
chung? Đất nước đến nông nỗi này mà vẫn còn rắp tâm cứu Đảng? Còn ngu muội như
thế đến bao giờ nữa? Ngu muội đến phản động! Tại sao không làm tất cả để
cứu nước?…
Phải thừa nhận ĐCSVN tha hóa tiếp và tự đi tới tự sụp đổ là một
trong những khả năng hiện thực nhất, đã xẩy ra rồi tại các nước xã hội chủ nghĩa
Liên Xô – Đông Âu cũ. Thậm chí không loại trừ đây là khả năng hiện thực duy
nhất của nước ta trong thực trạng hôm nay – một khi tức nước vỡ bờ! Ngoài ra
không có thế lực thù địch nào trong ngoài nước làm được việc lật đổ ĐCSVN và
chế độ toàn trị của nó đâu, kể cả quyền lực rắn và mềm của bất kỳ ngoại bang
nào!
Nhưng nếu bây giờ cả nước chịu buông tay, chấp nhận kịch bản Đảng
tự đi tiếp đến sụp đổ, sẽ đồng nghĩa cả nước cam chịu chấp nhận để cho đất nước
rơi tự do vào một cuộc bể dâu mới, chắc chắn sẽ đầy máu và nước mắt!
Cả nước ta bây giờ, vào thế kỷ 21 này, với tất cả những kinh
nghiệm của thất bại và thành công trên con đường đất nước đã trải qua 70 năm qua,
với tất cả những bài học xương máu của các quốc gia trên thế giới, chẳng lẽ
đành một bề bó tay cam chịu chờ đợi cuộc bể dâu mới này ập đến? Và chỉ còn biết
than thở: …Thôi thì cái gì phải đến sẽ đến!?…
Thế rồi sau cái cuộc bể dâu này, cái gì phải đến sẽ đến nữa? Lại
sẽ triền miên giằng xé nhau nữa!?
Trời ơi, không thể như vậy được!
Vì thế, suy nghĩ chấp nhận coi Đại hội XII là thất bại chung là
suy nghĩ quyết liệt: Đất nước này dứt khoát không phó mặc thân phận mình cho
mọi trò chơi quyền lực của Đảng. Dứt khoát không phó mặc cho Đảng số phận của
đất nước muốn ra sao thì ra!
Cả nước coi Đại hội XII là thất
bại chung, có nghĩa là cả nước quyết đứng lên giành lấy quyền
tự quyết định thân phận của mình và số phận của đất nước, quyết không cam chịu
gắn bó số phận của đất nước với quá trình tự sụp đổ của Đảng.
Cả nước coi Đại hội XII là thất
bại chung, là suy nghĩ bao dung và nhân văn theo tinh thần đoàn
kết và hòa giải dân tộc, tiết kiệm xương máu và mồ hôi nước mắt của dân tộc,
chắt lọc các yếu tố tích cực dù là nhỏ nhất – theo tinh thần gạn đục khơi
trong, còn nước còn tát.
Hiển nhiên quyền lực trong Đảng không biết lẽ phải và chỉ biết đối
thoại bằng bạo lực. Song ngày nay át được tiếng nói chính nghĩa của dân không
dễ nữa. Chưa nói đến trong 4,5 triệu đảng viên, chắc chắn có một tỷ lệ rất lớn
số đảng viên còn nặng lòng yêu nước và đứng về phía dân. Ngay trong Đại hội XII
cũng có những tiếng nói và các con số biểu quyết phản ánh sự phân hóa sâu sắc
trong nội bộ Đảng, đến mức đã có nhận xét: ĐCSVN sau Đại hội XII không còn là
như trước nữa…
Muốn hay không muốn, dù chỉ mang tính khẩu hiệu suông, Báo cáo chính
trị và Nghị quyết của Đại hội XII vẫn phải ghi một số những việc phải làm cho
nhân dân, cho đất nước, nhất là đã nêu ra (thực ra là chỉ nhắc lại) đòi
hỏi phải đặt lợi ích quốc gia lên trên hết, đã đặt vấn đề phải thực thi quyền
của nhân dân làm chủ đất nước và các quyền tự do dân chủ của công dân…
Cả nước
cần phải có tiếng nói quyết liệt đủ sức đòi thực hiện những điểm đã một lần nữa
ghi được trên giấy trắng mực đen này. Đừng để cho đấy chỉ là câu chuyện của
giấy và mực! Một tiếng nói có thể bị trấn áp, song cả nước đồng thanh thì quyền
lực nào cũng phải nghe.
Giữa lúc báo chí và hội họp không đủ lời ca ngợi Đại hội XII mà
dám coi Đại hội XII là thất bại chung, có nghĩa là cả nước sẽ có ý chí dám nói
lên những vấn đề phải nói với tinh thần xây dựng, đoàn kết và hòa giải. Chỗ này
cần phải nói cho rành rọt: Đây là hòa giải giữa người bị cai trị và người cai
trị, giữa dân và Đảng, để mỗi trong hai bên đều cố vượt qua nỗi sợ và những yếu
kém của mình, để cùng nhau tìm ra tiếng nói chung cho cái đúng, quyết định được
những giải pháp đúng cho những vấn đề nóng bỏng của đất nước, đúng với tinh
thần: Tổ quốc trên hết!
Như vậy, bằng lý trí, ý chí và lý lẽ đúng đắn, dân sẽ không sợ
những uy lực càn bậy, dám nói những điều phải nói, dám làm những việc phải làm.
Như vậy, Đảng cũng sẽ không sợ dân lật đổ, biết dựa vào dân để tự
cải tạo và nâng cao chính mình, phát huy được sức mạnh của dân để giải quyết
những vấn đề của đất nước – đây cũng là con đường phấn đấu để trở thành đảng
cầm quyền với đúng nghĩa. (Chiến tranh qua lâu rồi, Đảng hôm nay hoàn toàn vứt
bỏ bài học dựa vào dân của chính mình, đã quên mất có nhân dân bảo vệ Đảng mới
tồn tại được đến hôm nay!)
Về phía dân, một khi cả nước dám coi Đại hội XII là thất bại
chung, điều này cũng có nghĩa cả nước dứt khoát không cam chịu khoanh tay ngồi yên,
phó mặc cho sự tha hóa của Đảng xô đẩy vào đất nước vào cái bể dâu ghê sợ phía
trước. Ý chí này biểu hiện sự trưởng thành chính trị ngày càng cao của nhân
dân, và là nguồn lực, là sức mạnh vô cùng quan trọng không thể thay thế được
cho tiến hành cải cách chính trị thành công trong hòa bình. Nuôi dưỡng và phát
huy ý chí này chính là một trong các nhiệm vụ trọng đại nhất của xã hội dân sự.
Về phía Đảng, cần nhận thức sâu sắc: Chừng nào cả nước còn coi Đại
hội XII là thất bại chung, chừng đó còn cho thấy dân muốn Đảng phải thay đổi để
trở nên tốt hơn, dân không muốn chủ động đẩy Đảng trở thành kẻ đối kháng của
mình; qua đó khả năng dựa vào dân để thay đổi Đảng thành đảng của dân tộc và
dân chủ vẫn là hoàn toàn hiện thực cho hôm nay. Đảng muốn đi với dân tộc thì
phải dựa vào dân như vậy, dân chủ là chìa khóa giải quyết mọi vấn đề.
Suy nghĩ cả nước coi Đại hội XII là thất bại chung như thế, trước
hết có nghĩa vô cùng quan trọng: Cho
đến giờ phút này nhân dân vẫn muốn kéo ĐCSVN về đứng chung trên chiến tuyến của mình
– chiến tuyến của Tổ quốc Việt Nam trên hết! Hôm nay ĐCSVN và
4,5 triệu đảng viên của mình nếu chưa hiểu được điều này thì phải cố học để
hiểu và thấm nhuần bằng được điều này!
Dân và Đảng dám coi Đại hội XII là thất bại chung, đấy chính là ý
chí mãnh liệt cả từ phía dân và phía Đảng, quyết cùng nhau chặn đứng xu thế vận
động Đảng ngày càng đi ngược với lợi ích quốc gia. Chẳng lẽ Đảng không cần dân,
không muốn dựa vào dân để đảo ngược sự vận động này của Đảng?
3.
Những nhiệm vụ phải làm đưa đất nước sang trang tại bước ngoặt
lịch sử hiện nay tuy không được xây dựng thành những quốc sách tại Đại hội XII,
nhưng vẫn còn nguyên vẹn phía trước, và phải làm.
Dù có hay không có ghi trong Nghị quyết của Đại hội XII, lợi ích
quốc gia đòi hỏi ĐCSVN trong khóa XII này phải tạo ra được sự phát triển của đất
nước làm được chức
năng chuyển giai đoạn, đưa nước ta hiện nay vẫn là nước nghèo
đi vào con đường trở thành nước phát triển. Đổi mới chính trị đồng bộ với đổi
mới kinh tế trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết, cải cách thể chế chính trị trở thành yếu tố quyết định
thúc đẩy đất nước phát triển. Vì thế trước hết Đảng phải nghiêm
khắc đánh giá lại chính mình và thay đổi quyết liệt chính mình, như Bộ trưởng
Bùi Quang Vinh đã phát biểu tại Đại hội.
Không thể chỉ bằng những lời kêu gọi, bằng khẩu hiệu, bằng xử thị
uy một số vụ án, bằng những sửa chữa chắp vá một số thủ tục, quy chế…, chỗ này
một tý, chỗ kia một tý theo kiểu chuồn chuồn đạp nước dưới cái tên gọi mỹ miều
là cải cách thể chế, nhưng lại giữ nguyên hệ thống chính trị hiện tại và siết
hơn nữa – nhân danh kiên định con đường xã hội chủ nghĩa, bạo danh coi độc lập
dân tộc gắn với chủ nghĩa xã hội là sự lựa chọn của dân tộc! Càng không phải
bằng cách quy kết tất cả những gì quyền lực Đảng không thích vào chung một rọ
“suy thoái đạo đức chính trị tư tưởng, tự diễn biến…” để miệt thị và hù dọa, úp
thêm cái mũ “các thế lực thù địch” để trấn áp! Không phải thế!
Đất nước cần hơn bao giờ hết một cuộc cải cách triệt để hệ thống chính
trị với những bước đi thích hợp. Lợi ích quốc gia và những thách thức hiểm
nghèo phía trước đất nước đang phải đối mặt đòi hỏi ngay trong nhiệm kỳ khóa
XII này ban lãnh đạo mới của Đảng phải dựa vào trí tuệ của cả nước để hình
thành được một chiến lược tổng thể cho cải cách chính trị và những việc phải
làm đầu tiên từ nay đến năm 2020, mở đường cho sự nghiệp cải cách trong những
năm tiếp theo, chứ không phải là chốt
lại như trong Nghị quyết Đại hội XII “…không sửa đổi, bổ sung
Điều lệ Đảng hiện hành”.
Cái đích tối cao của cải cách chính trị là thực hiện bằng được
quyền làm chủ đất nước của nhân dân và các quyền tự do, dân chủ của công dân.
Nội dung cơ bản của cải cách là loại bỏ tình trạng hệ thống chính
trị “3 trong 1”
– Đảng, nhà nước, mặt trận – mà trong thực tế toàn bộ hệ thống chính trị chỉ là
công cụ của quyền lực trong Đảng, để thực hiện đúng nghĩa xây dựng nhà nước của
dân, do dân, vì dân. Đấy là nhà nước pháp quyền dân chủ trên nền tảng của kinh
tế thị trường và xã hội dân sự. Hệ thống nhà nước này phải có các nhánh lập
pháp, hành pháp, tư pháp được thiết kế đầy đủ, có trách nhiệm và quyền lực
riêng biệt được phân công rõ rệt (chứ không phải nhánh này đứng trên nhánh kia)
theo quy định của Hiến pháp, cùng kiểm soát – giám sát lẫn nhau, và cùng liên
đới chịu trách nhiệm trước cả nước về thực thi Hiến pháp với tính cách là bộ
luật tối thượng của đất nước, ĐCSVN cần phấn đấu trở thành đảng cầm quyền đúng luật
trong hệ thống nhà nước này. Vai trò lãnh đạo của Đảng là ở chỗ: Đảng
có những quyết định cần thiết và chủ động đứng ra phát huy trí tuệ và nghị
lực cả nước xây dựng bằng được hệ thống nhà nước pháp quyền dân chủ này, làm mọi
việc có thể bảo đảm và bảo vệ sự nghiệp xây dựng thành công trong hòa bình một
hệ thống nhà nước như vậy cho đất nước.
(Cũng như trước đây:
Vai trò lãnh đạo của Đảng là phát huy sức mạnh cả nước đấu tranh giành độc lập
thống nhất đất nước, song cái không nên làm là có độc lập thống nhất Đảng lại
làm chủ luôn đất nước!) .
Cải cách chính trị như thế chính là con đường giải
phóng mọi tiềm năng của đất nước để sớm vươn lên trở thành nước phát triển. Đó
cũng là con đường giải phóng ĐCSVN hôm nay khỏi những tha hóa trầm kha và lấy
lại chính danh của mình.
Những việc có thể làm ngay trước mắt là thực hiện ngay những quyền
tự do, dân chủ của công dân như đã ghi trong Hiến pháp 2013 – nhất là: quyền tự
do ngôn luận, quyền lập hội, quyền biểu tình…, nghiêm cấm và nghiêm trị những
hành vi trấn áp phi pháp, thả ngay những người bất đồng chính kiến đang bị giam
giữ.
Ngay trước mắt, một thử thách nghiêm khắc để chứng minh tính chính
danh của Đảng, và cũng là một trách nhiệm rất quan trọng của ban lãnh đạo mới
nhiệm kỳ khóa XII đối với đất nước, đó là việc bầu cử Quốc hội mới sắp tới.
Làm thế nào để có được một Quốc hội với đúng nghĩa là người đại
diện cao nhất quyền lực của nhân dân, loại bỏ tình trạng “Đảng cử dân bầu”? Phải
thay đổi những gì để chấm dứt trạng thái trên thực tế Quốc hội là cơ quan cấp
dưới của Bộ Chính trị (trên thực tế là cơ quan hợp pháp hóa và thực thi quyền
lực Đảng) mà không ít các đại biểu Quốc hội đã công khai nói ra như vậy
trong các buổi họp Quốc hội cũng như trước công luận? Đảng và hệ thống chính
trị phải tự thay đổi như thế nào thì mới có được một Quốc hội đúng nghĩa?..
Tránh né cải cách, tránh né những câu hỏi này, Ủy ban bầu cử quốc hội mới và
những thứ kèm theo cũng chỉ là để trang trí.
Song lại có ý kiến: Trung Quốc không cải cách chính trị, nên Việt
Nam không làm được, không dám làm, dù có muốn cũng không được.
Sự thật hiển nhiên là vấn đề Trung Quốc là một áp lực rất lớn
chống lại cải cách ở Việt Nam, Trung Quốc có trong tay nhiều phương tiện có thể
phá vỡ mọi nỗ lực cải cách ở Việt Nam – kể cả một khi cải cách được tiến hành
(tuy khập khiễng, song vấn đề “Krym” và những diễn biến ở Ukraina là một trong
những ví dụ điển hình đáng tham khảo). Song những gì đang diễn ra ở Myanmar, ở
Đài Loan đang chứng minh: Không phải Trung Quốc muốn gì cũng được.
Chờ Trung Quốc cải cách thì ta mới dám cải cách không khác gì chờ
Trung Quốc bỏ mục tiêu siêu cường số một thế giới!
Nước ta đã chờ như thế 40 năm kể từ 30-04-1975. Đã chờ như thế từ
Hội nghị Thành Đô. Lấy cả kiên định con đường độc lập dân tộc gắn với chủ nghĩa
xã hội để biện minh cho cái chờ này. Ghi vào Tuyên bố chung Việt Nam – Trung
Quốc 06-11-2015 “hai bên coi sự phát triển của nước này là cơ hội phát triển
cho nước kia” để cầm chắc cho cái chờ này. Song chờ như thế nước ta đã mất gì,
được gì suốt 40 năm qua? Chẳng lẽ được sự lệ thuộc ngày càng trầm trọng vào
Trung Quốc và sự phát triển èo uột? Được sự yên ổn để họp Đại hội XII… Còn mất
thì sao? Nhiều lắm!
Cái mất lớn nhất là con đường phát triển của đất nước đang
bị chính cái chờ này của ta chặn đứng! Không thể đổ mọi tội cho Trung Quốc.
Một sự thật nghiêm trọng khác là càng chờ như vậy, Trung Quốc càng
lấn tới, và nước ta ngày càng lực bất tòng tâm trong nhiệm vụ bảo vệ quyền lợi
và chủ quyền mọi mặt của quốc gia. Bởi vì chờ như vậy, lòng dân ngày càng mất
tin tưởng vào Đảng và chế độ, sự giằng xé trong nội tình đất nước gia tăng do
sự tha hóa của hệ thống chính trị đang gia tăng, ngay trong nội bộ Đảng cũng
ngày càng phân hóa.
Chờ như vậy lòng dân càng phân tán, không thể có hòa hợp
hòa giải dân tộc, không thể hội tụ và phát huy sức mạnh dân tộc. Chờ như vậy
trong nước thì không thể nhân tâm thu về một mối, bên ngoài thì không thu phục
được lòng người để nước ta có thể sống được trong cái trật tự thế giới ngày
càng ác nghiệt này!
Chờ như vậy là cam chịu sống trong cái bóng của Trung Quốc.
Sống trong cái bóng của Trung Quốc, lịch sử quan hệ Việt Nam – Trung Quốc 2000
năm qua cho thấy Việt Nam mất nhiều hơn được. 70 năm qua càng như thế…
Đúng ra phải đặt vấn đề ngược lại: Không phải vì Trung Quốc nên
phải chờ! Mà chính là vì Trung Quốc nên càng không được chờ! Dám như vậy mới có
lối ra! Cả nước một lòng, từ trong Đảng ra và từ xã hội dân sự, Đảng chủ động
đề xướng và tạo mọi điều kiện cho cải cách và bảo vệ cải cách. Như thế chẳng có
gì phải chờ! Việt Nam muốn chính là Việt Nam thì không cần chờ, không được chờ!
Bây giờ mọi ghế đã yên vị, công việc cấp bách hơn bao giờ hết của toàn
ban lãnh đạo mới là thực hiện dân chủ để bàn bạc thực lòng và hết lòng với cả
nước mọi quyết sách cho mọi vấn đề trọng đại của cải cách chính trị và của phát
triển đất nước đang đặt ra, nhất là những giải pháp cho những vấn đề kinh tế,
chính trị, văn hóa, xã hội nóng bỏng nhằm đẩy mạnh quá trình kinh tế đang phục
hồi và tạo ra được những bước đi xuôn xẻ vào thời kỳ hội nhập mới (TTP, AEC,
các FTAs mới…), làm tốt nhiệm vụ là đối tác chiến lược và đối tác toàn diện ta
đã cam kết…
Cần mở rộng dân chủ trong Đảng, trong hệ thống chính trị của đất nước,
trong bộ máy chính quyền, trong xã hội dân sự, trong các trường – viện làm công
tác nghiên cứu và giảng dậy, trong hệ thống tuyên truyền – báo chí, trong các
đơn vị kinh tế… để bàn bạc với nhau thực lòng và hết lòng, trước hết nhằm xác
định đúng các vấn đề phải xử lý và các giải pháp.
Dứt khoát nên vứt bỏ và phê phán nghiêm khắc nếp nghĩ, nói và làm theo
cái gọi là “quán triệt nghị quyết, đưa nghị quyết vào cuộc sống”, mà nên nhìn
thẳng vào đòi hỏi: Sự thật trong cuộc sống đang đặt ra những vấn đề gì?
Phải
giải quyết thế nào?.. Dứt khóat cần vứt bỏ việc dùng bạo lực và dối trá để khỏa
lấp các sai trái, trấn áp những ý kiến trái chiều, những bất đồng, những phản
đối bất công… Dân chủ, công khai minh bạch, trách nhiệm giải trình phải trở
thành những tiêu chí bắt buộc của mọi hoạt động của các tổ chức, cơ quan trong
mọi lĩnh vực của đất nước… Đấy là những việc rất cụ thể, đầu tiên, khả thi, có
thể làm ngay được cho việc mở ra một chương mới của lịch sử đất nước.
Xin có một lời dành riêng cho tất cả những ai đang làm việc trong
hệ thống tuyên giáo, truyền thông và trong gần 800 báo chí của cả nước: Xin hãy
làm tất cả với sự trung thực và ngoan cường của mình dấy lên trong cả nước tinh
thần: Tổ quốc Việt Nam trên hết! Và xin từng người hãy cố vượt qua cái sợ riêng
trong mình để gìn giữ lương tâm người cầm bút, người chiến sỹ trên mặt trận
tinh thần của đất nước!
Kết thúc bài này, xin đề nghị ban lãnh đạo mới của Đảng nhiệm kỳ
khóa XII huy động trí tuệ trong Đảng và cả nước làm rõ câu hỏi:
– “Thừa nhận Đại hội XII là thất bại
chung của cả nước, một thất bại của Việt Nam” là một luận điệu phản động, hay
là một sự thật cần nhìn thẳng vào để tìm lối ra cho đất nước?
N.T.
Hà nội – Võng Thị, ngày 03-02-2016
__._,_.___
No comments:
Post a Comment