Kỷ niệm 37 năm trận chiến biên
giới phía Bắc
Mặc Lâm, biên tập viên RFA
2016-02-16
2016-02-16
- In
trang này
- Chia sẻ
- Ý kiến của Bạn
- Email
Người dân các huyện
biên giới rời bỏ nhà cửa lánh nạn khi Trung Quốc tấn công biên giới Việt Nam
hôm 17/2/1979. Ảnh chụp hôm 23/2/1979.
Ngày 17 tháng 2 năm 2016 Việt Nam sẽ kỷ niệm 37 năm trận chiến biên
giới phía Bắc giữa Việt Nam và Trung Quốc. Cuộc chiến chỉ kéo dài trong một
tháng nhưng thiệt hại về phía dân quân của Việt Nam rất nặng nề cho đến 37 năm
sau vẫn còn dư chấn. Mặc Lâm có thêm chi tiết về những dự định tổ chức lễ tưởng
niệm tại hai thành phố Sài Gòn và Hà Nội như vẫn thường được làm từ nhiều năm
qua.
37 năm đã trôi qua thế nhưng khi tới ngày 17 tháng 2 thì người
Việt Nam không thể không nhớ lại khoảng thời gian kinh hoàng mà quân đội Trung
Quốc mang lại cho 6 tỉnh miền Bắc. Thiệt hại về nhân mạng của bộ đội lẫn thường
dân Việt Nam cả chục ngàn người, cơ sở vật chất nhiều tỉnh bị san thành bình
địa. Quân Trung Quốc tàn phá những nơi mà họ đi qua, và việc giết tập thể
thường dân vô tội Việt Nam được nhiều nhân chứng còn sống sót kể lại gây kinh
hoàng và phẫn uất cho cả một thế hệ sống trong thời gian cuộc chiến xảy ra.
Cuộc tàn sát này đã làm cho bản hiến pháp Việt Nam vào năm 1980 có
lời nói đầu xem Trung Quốc là bá quyền xâm lược. Tuy nhiên sau khi Hội Nghị
Thành Đô được ký kết một cách âm thầm 10 năm sau đó thì cơn ác mộng Trung Quốc
chuyển thành bốn tốt và mười sáu chữ vàng. Hội nghị Thành Đô cũng tạo áp lực
khiến Hà Nội không thể tổ chức các lễ kỷ niệm cuộc chiến tại 6 tỉnh miền Bắc
nhằm tưởng nhớ anh hùng liệt sĩ hy sinh.
Mặc dù gặp khó khăn về phía chính quyền nhưng hàng năm vào ngày
này người dân Hà Nội lẫn Sài Gòn đều cố gắng tổ chức lễ tưởng niệm. Tại Hà Nội
vườn hoa Lý Thái Tổ được chọn như một địa điểm quen thuộc dành cho mọi người
tập trung vào sáng 17 tháng 2 hàng năm. Tại Sài Gòn là bên dưới tương đài Trần
Hưng Đạo, bến Bạch Đằng.
Ba ngày trước cả Hà Nội và Sài Gòn đều nhận được thông tin sẽ tổ
chức 37 năm ngày xảy ra cuộc chiến. Tại Hà Nội là nhóm NoU và tại Sài Gòn là Câu
lạc bộ Lê Hiếu Đằng do ông Huỳnh Kim Báu làm chủ nhiệm đứng ra kêu gọi và nhắc
nhở người có quan tâm đến vấn đề này tham gia buổi lễ vào sáng 17 tháng 2.
Tại Hà Nội
Từ Hà Nội anh Nguyễn Chí Tuyến, thành viên của đội bóng NoU cho
biết lý do mà anh và các bạn đứng ra kêu gọi cuộc tưởng niệm:
Những
năm gần đây thì các hoạt động này nó là thông lệ rồi. Đúng ra nhà nước Việt Nam
người ta phải làm những việc như thế này nhưng mà người ta không làm thì nhân
dân phải làm. Anh em NoU chỉ gửi thư chung cho mọi người cùng biết chứ chúng
tôi không mời riêng từng người nào cả vì thông tin trên mạng rất rộng rãi ai
người ta cũng biết. Những người quan tâm thì người ta đều biết cả chứ còn những
người nào không quan tâm thì có đưa trước mặt người ta cũng chả quan tâm gì.
Nếu quan tâm thì người ta sẽ biết cũng như cái ngày giỗ của người thân mình thì
mình phải biết anh em mình tổ chức như thế nào.
Mình tự động làm và đợt này có khác một chút đó là không xin phép.
Tuy tự động làm nhưng có thông báo chính thức trên mạng tôi đứng tên và là chủ
nhiệm tôi thông báo.
- ông Huỳnh Kim Báu
Tại Sài Gòn ông Huỳnh Kim Báu nguyên Tổng thư ký Hội Trí thức
thành phố Hồ Chí Minh cho biết việc chuẩn bị ngày tưởng niệm tại tượng đài Trần
Hưng Đạo sẽ không xin phép như những lần trước, ông nói:
Mình
tự động làm và đợt này có khác một chút đó là không xin phép. Tuy tự động làm
nhưng có thông báo chính thức trên mạng tôi đứng tên và là chủ nhiệm tôi thông
báo. Thứ hai nữa tôi đề nghị chính quyền bảo vệ an ninh để cho buổi lễ được
trang trọng. Tức là yêu cầu chính quyền tạo điều kiện cho buổi lễ. Trong cái
thư mời có khác với mấy năm trước về cái này.
Cũng
có vòng hoa có băng rôn nữa. Kinh nghiệm những lần trước nên phải có nhiều bảng
và phải đi từng đợt, nếu nó giựt cái này thì có cái khác đưa lên. Mít tinh thì
phải có nó mới đúng lễ bộ chứ.
Trước đây chính quyền đã làm đủ mọi cách để ngăn cản những cuộc lễ
như thế trong nhiều năm liền. Côn đồ được mang tới gây rối và thậm chí tấn công
người tham dự. Những chiếc loa có công suất cực lớn phá âm thanh của buổi lễ
một cách thô bạo hay cán bộ mang hẳn cưa máy ra để cắt gạch gây khói bụi và ồn
ào khiến buổi lễ không thể thực hiện. Những động thái phá hoại này được thực
hiện công khai có sự hỗ trợ của công an, cảnh sát, và lực lượng an ninh ngầm
cùng với dân quân, côn đồ các loại.
Tại Sài Gòn
Tại Sài Gòn số người tham gia các buổi lễ có ít hơn Hà Nội nhưng
sự đàn áp phá hoại cũng không khác mấy với miền Bắc. Công an từ rất sớm phân
tán khắp các nẻo đường và những khuôn mặt thường xuất hiện trong các buổi lễ
trước đây đều bị gác cửa không cho ra khỏi nhà. Diễn biến lập đi lập lại hàng
năm nhưng vẫn không ngăn được ước muốn chứng tỏ mối quan tâm của người dân
trước các hy sinh của anh hùng liệt sĩ. Nói về việc này ông Huỳnh Kim Báu chia
sẻ:
Tới
giờ này thì chưa, nếu có thì phải sáng ngày mai. Lần trước ngày 17 tháng giêng
ngày Hoàng Sa, mới 6 giờ thì công an đã tới nhà tôi rồi và giữ nhiều người
không ra được khỏi nhà nhưng lần này thì chưa nghe. So với lần trước cho tới
giờ này chưa có động tĩnh gì đáng ngại. Những lần trước thì giờ này đã có rồi
đấy.
Tại Hà Nội việc lãnh đạo mới lên thay thế đã giúp cho người dân
một chút hy vọng về cung cách đối xử với người dân sẽ khác với trước đây, mặc
dù đó chỉ là suy đoán và hy vọng. Anh Nguyễn Chí Tuyến chia sẻ:
Những năm gần đây thì các hoạt động này nó là thông lệ rồi. Đúng
ra nhà nước Việt Nam người ta phải làm những việc như thế này nhưng mà người ta
không làm thì nhân dân phải làm.
- anh Nguyễn Chí Tuyến
Người
dân hy vọng các ông ấy qua những năm vừa rồi thì đã nhận ra vấn đề cần phải làm
cho đúng mực. Ngày 19 tháng giêng vừa rồi bà con có làm buổi tưởng niệm cho
trận hải chiến Hoàng Sa thì nó vẫn diễn ra êm đẹp. Lúc đó ông Hải chưa là bí
thư Hà Nội nhưng mà tôi phải khen ông Chung có những việc cần làm và ông làm
được thì ông cũng rất đáng khen.
Trong
miền Nam tại tp HCM thì anh em họ biểu hiện không thỏa đáng thì tôi thấy miền
Nam kém miền Bắc TP HCM kém Hà Nội. Ngày mai 17 tháng 2 cả Nam cả Bắc đều có
những dự kiến tổ chức các hoạt động tưởng niệm dâng hoa. Tôi hy vọng các ông ấy
hiểu ra vấn đề và có thái độ đúng mực đối với những người dân kỷ niệm cuộc
chiến tranh biên giới phía Bắc 17 tháng 2, chứ còn nếu họ lại sử dụng công cụ
bạo lực hay cho những đối tượng nào đó ra khuấy rối thì tất nhiên bà con chúng
tôi cũng quen cái chuyện ấy rồi nên việc chúng tôi cần làm thì phải làm cũng
như ngày giỗ vậy.
Ông Huỳnh Kim Báu dè dặt hơn mặc dù cũng hy vọng vào một điều gì
đó mà ông cảm thấy rất mơ hồ:
Nói
thực ra với mấy ông này thì không tin được ông nào hết trơn. Mấy ổng ưa chơi
cái trò vô chiêu thắng hữu chiêu mình không biết sao, mình cũng chỉ hy vọng vậy
thôi. Ông Đinh La Thăng là ai ông ta hành xử như thế nào tới giờ này mình cũng
chưa biết và ổng cũng chưa bao giờ phát biểu cái chính kiến của ổng đối với vấn
đề Trung Quốc hay đối với phong trào dân chủ, chưa!
Ổng
chỉ nói vấn đề kinh tế, vấn đề hồi ổng còn làm giao thông thôi. Tất nhiên chúng
tôi cũng quý ổng vì thấy ổng cũng trẻ và ăn nói cũng giống như Nguyễn Bá Thanh,
cũng bạo. Cái thứ hai chúng tôi nghĩ ổng mới vô Bộ chính trị, thứ ba nữa là ổng
không có giây mơ rễ má gì với Sài Gòn hết nên tôi nghĩ chúng tôi làm vào ngày
mai cũng như anh nói tức là để coi thái độ của ông ấy thế nào còn giờ này thì
chưa biết được.
Sau đại hội 12 mọi đôi mắt đều tập trung về cách ứng xử với Trung Quốc.
Kỷ niệm 37 năm ngày chiến tranh biên giới phía Bắc cũng không ngoại lệ. Ngăn
cấm hay đồng tình sẽ khiến người dân có một cái nhìn rõ hơn về vấn đề Trung
Quốc mà bao năm nay nhà nước vẫn làm cho người dân thắc mắc bởi chưa có câu trả
lời thỏa đáng cho mọi người.
Tội ác của lính Trung Quốc ở biên giới Việt - Trung năm
1979
Những từ ngữ trên tấm bia ghi nhớ tội ác còn sót lại ở Tổng Chúp
là không đủ, và không bao giờ là đủ để diễn tả hết sự bạo tàn của quân xâm lược
Trung Quốc.
Kỳ 1: Nỗi đau 37 năm
Trong lịch sử chiến tranh của Việt Nam thế kỷ
XX, chúng ta vẫn thường hay nhắc đến vụ thảm sát Mỹ Lai do quân đội Mỹ thực
hiện năm 1968. Nhưng, có một vụ thảm sát ít biết đến, cũng man rợ không kém, do
quân đội bành trướng Bắc Kinh gây ra với nhân dân Việt Nam tháng 3/1979 tại
Tổng Chúp, TP. Cao Bằng.
9/3/1979, 43 phụ nữ, mà phần lớn là phụ nữ, trẻ
em ở thôn Tổng Chúp, xã Hưng Đạo, TP. Cao Bằng, đã bị giết hại một cách dã man
bởi những tên lính Trung Quốc khi chúng đang trên đường rút quân về nước. Tất
cả thi thể sau đó đều bị quẳng xuống một cái giếng cổ.
Chúng đua nhau thi thố những thủ đoạn giết người
vô cùng man rợ chẳng khác gì bọn bạo chúa thời Trung Cổ.
Cao
Bằng bị tàn phá trong cuộc chiến 1979. Ảnh tư liệu
|
Tù
binh Trung Quốc tại Cao Bằng. Ảnh tư liệu
|
Những ngày đầu tháng 2/2016, tôi đi dọc miền
biên viễn Cao Bằng, Lạng Sơn, những nơi mà cách đây 37 năm, "tiếng súng đã
vang trên bầu trời biên giới". Đến Tổng Chúp, thật không ngờ địa điểm diễn
ra vụ thảm sát bi thương này đã gần như bị quên lãng.
Đó là một khu vực rậm rạp cây cối, không có
đường vào, phải băng qua 2 con suối cùng vô số lau lách. Cái giếng năm xưa nơi
vùi lấp 43 sinh mạng vô tội cũng không còn dấu vết. Nghe bảo, người ta đã vùi
lấp nó khá lâu rồi. Hỏi xung quanh, cũng chẳng mấy ai còn nhớ đến.
Lũy tre già quanh giếng nước đã từng "chứng
kiến" cuộc thảm sát năm 1979 đã còng xuống, không biết vì nỗi đau quá lớn
hay vì tuổi tác. Chỗ giếng nước vùi lấp 43 sinh mạng giờ là đám cỏ xanh rì. Cỏ
ở đó dường như xanh hơn. Và trên cỏ, có 1 nén hương cùng 3 quả cam đã héo, ai đó
thắp lên để tưởng nhớ những linh hồn xấu số.
Nhìn quang cảnh, tôi không thể hình dung được
rằng, tại vị trí này 37 năm trước, phần lớn vợ con của các cán bộ trại lợn Đức
Chính, cách đó tầm 2km đang trên đường sơ tán thì bị lính Trung Quốc dồn về
đây, sát hại từng người rồi quẳng hết xác xuống giếng.
Bia
thảm sát Tổng Chúp
|
Dấu tích còn sót lại chỉ duy nhất một tấm bia
ghi dòng chữ: "Vụ thảm sát tại Tổng Chúp, xã Hưng Đạo huyện Hòa An. Quân
Trung Quốc xâm lược dùng cọc tre, búa bổ củi đập chết 43 phụ nữ và trẻ em quăng
xuống giếng nước".
Có lẽ, những từ ngữ trên tấm bia không đủ, và
không bao giờ là đủ để diễn tả hết sự bạo tàn của quân xâm lược Trung Quốc vào
thời điểm ấy. Tấm bia cũng không đủ chỗ để có thể miêu tả hết những cảm xúc
phẫn nộ, uất ức của người dân nơi đây, khi họ trở về và chứng kiến cảnh tượng
kinh hoàng.
Với những người đã từng trải qua những thời khắc
kinh hoàng đó, thì ký ức của vụ thảm sát năm ấy vẫn còn in hằn trong tâm trí
của họ như vừa mới ngày hôm qua.
Nhà bà Lương Thị Bắc ngay sát biên giới ở Hà
Quảng. Bà cho biết, ngày 17/2/1979, lúc quân Trung Quốc tràn qua biên giới Việt
Nam, bà theo gia đình chạy loạn về Tổng Chúp. Lúc đầu cứ tưởng là chúng không
thể đánh đến TP. Cao Bằng, nhưng cũng chỉ được 1 tuần, bà Bắc lại tiếp tục chạy
loạn. Và một phép màu đã giúp bà thoát chết, không bị quân Trung Quốc bắt giữ
và hành quyết.
Bà
Lương Thị Bắc
|
Bà Bắc bảo, lúc quân Trung Quốc rút hết về nước,
những ai còn sống sót liền trở về thu dọn những gì còn sót lại sau trận càn
quét. Họ khát nước, tìm ra cái giếng cổ cũ thấy đã bị lấp, liền báo lên xã.
Lúc đầu, dân quân cứ tưởng cái giếng đó là nơi
chôn giấu thuốc nổ, nhưng sau mới phát hiện có đầy xác người. Lúc vớt lên, tất
cả mọi người đều bàng hoàng khi xác chết đều là phụ nữ và trẻ em, mà phần lớn
là những người làm việc trong trại lợn Đức Chính cách đó tầm 2km. Trên đường đi
sơ tán, họ đã rơi vào tay quân Trung Quốc.
Ông Nguyễn Văn Sắc nhà sát ngay trại lợn, năm
nay gần 60 tuổi, là một trong những người trực tiếp chứng kiến cảnh chúng khênh
những thi hài vô tội quăng xuống giếng.
“Đây thực chất là một cuộc chiến
tranh chính nghĩa nhằm bảo vệ Biên giới phía Bắc mà quân dân ...
|
Ông Sắc vốn là lính pháo binh của Lữ đoàn 675, đóng tại cầu Tài Hồ
Sìn trong chiến tranh biên giới 1979. Khi quân Trung Quốc rút, đơn vị của ông
chuyển về đóng quân tại Tổng Chúp, về sau ông cũng chọn mảnh đấy ấy làm nơi
sinh sống của mình.
Nhắc lại ký ức 37 năm trước, ông Sắc chua xót:
"Kiểm tra tất cả xác chết, không một ai bị bắn, mà toàn bộ bị đập vỡ đầu
chết hết".
Đau xót nhất là gia đình ông Ất trưởng trại lợn,
cả nhà 3 người đều bị giết sạch trong ngày 9/3, mà vợ ông thì đang mang bầu đứa
con thứ 2 gần đến ngày sinh nở. Ông Ất không chạy, mà ở lại bảo vệ người vợ của
mình. Quân Trung Quốc lùng sục bắt được, chúng không tha bất cứ một ai, kể cả
vợ ông.
Ông
Nguyễn Văn Sắc: "Tất cả nạn nhân đều bị đập vỡ đầu mà chết"
|
Các nạn nhân đều bị quân Trung Quốc lấy khăn bịt
mắt, 2 tay buộc chéo đằng sau, sọ bị móp hẳn vào bởi những cú đánh tàn nhẫn. Có
người thì bị hàng chục vết đâm bởi những lưỡi lê sắc nhọn vào cơ thể.
Lúc thu gom, người ta còn tìm thấy một chiếc gậy tre dính đầy máu,
cong queo. Quân Trung Quốc đã dùng chiếc gậy này đánh đập từng người cho đến
chết. Có lẽ, những tên đồ tể đã chọn những cách hành quyết dã man nhất, một
phần là để tiết kiệm đạn dược, phần khác là khủng bố tinh thần của những người
còn sống sót.
Trong vụ hành quyết đó, chỉ có 1 người phụ nữ
trung tuổi là chạy thoát được. Lúc quân Trung Quốc gom mọi người lại bên bụi
tre, nhân lúc chúng đang tập trung giết từng người một, bà đánh liều lao xuống
dòng suối nước chảy xiết, rồi cứ thế chạy thục mạng. Chúng bắn theo cả loạt đạn
nhưng không trúng.
Về sau, hàng năm, cứ đến ngày 9/3 bà đều đến
thắp hương trước tấm bia 1 nén hương như lời tưởng niệm. Chúng tôi tìm thông
tin về người đàn bà đó, thì nghe đâu bà mới mất cách đây ít năm.
Tôi tự hỏi, tại sao một sự kiện bi thương như
thế mà không có nổi một lối đi vào, một cái bàn thờ để thắp hương?
(Còn tiếp)
Anh hùng LLVTND Lê Mã Lương:
Chiến tranh
biên giới Việt - Trung 1979: 'Đã đến lúc phải đưa lịch sử về đúng giá trị của
nó'
Thiếu tướng, Anh hùng LLVTND Lê Mã Lương nhận định: “Đây thực chất
là một cuộc chiến tranh chính nghĩa nhằm bảo vệ Biên giới phía Bắc mà quân dân
ta đã chiến đấu và chiến thắng. Cần phải tự hào về điều này cũng như phải có hành
động tương xứng với giá trị của những sự cống hiến, hy sinh lớn lao và bi hùng
đó”.
Chuyện của người trong cuộc chiến
Là một người lính bộ đội Cụ Hồ trưởng thành từ
những năm kháng chiến chống Mỹ, Anh hùng LLVTND Lê Mã Lương từng tham gia với
vai trò cán bộ Trung đoàn 568, thuộc Sư đoàn 328 trực tiếp chiến đấu tại mặt
trận Vị Xuyên (Hà Giang) vô cùng ác liệt.
Chính ông là một trong số các nhân chứng lịch sử
quan trọng cho chuỗi thời gian mà ông cùng với các đồng đội của mình cùng sát
cánh bên nhau chống quân xâm lược Trung Quốc xâm phạm biên giới Việt Nam từ năm
1976 tới mãi năm 1988.
Nhân dịp kỷ niệm 37 năm cuộc chiến tranh bảo vệ Biên giới phía Bắc
(17/2/1979 – 17/2/2016), Thiếu tướng – Anh hùng LLVTND Lê Mã Lương (Nguyên Giám
đốc Bảo tàng Lịch sử quân sự Việt Nam) đã có cuộc chia sẻ với phóng viên Báo điện tử PetroTimes để nói rõ hơn những
điều mà chỉ có người trong cuộc mới có thể hiểu được cũng như nguyện vọng muốn
gửi gắm tới thế hệ tương lai của đất nước.
Anh
hùng LLVTND Lê Mã Lương: Không tô vẽ cũng không xóa nhòa, chỉ cần làm
sáng tỏ cho đúng tính chất của cuộc chiến, thế là đủ!
|
Mở đầu câu chuyện, tướng Lương khẳng định:
“Trong hệ thống từ điển, tư duy quân sự hay trong gen của con người Việt Nam
thì chưa bao giờ xuất hiện cụm từ “sợ hãi”, “lo sợ” cả. Ngay từ buổi đầu dựng
nước thời Hùng Vương cho tới thời đại Hồ Chí Minh và đến ngày nay cũng vậy,
người Việt Nam không bao giờ biết sợ hãi kẻ thù cả. Và lịch sử đã chứng minh rõ
ràng rồi”.
Ông cũng nêu rõ, Việt Nam tuy là nước nhỏ nhưng
trong tư duy và chiến lược phòng thủ đất nước thì không hề nhỏ. Chúng ta không
bao giờ chủ động gây chiến trước, chỉ khi nào tình thế bị ép buộc thì phải đứng
lên đánh đuổi kẻ thù xâm phạm đến biên cương, bờ cõi mà thôi.
Và cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc
tháng 2/1979 cũng không phải là ngoại lệ.
“Chứng kiến sự hung hăng, tàn độc của quân xâm lược Trung Quốc
khi chúng ào ạt tiến vào biên giới nước ta cùng vô vàn súng đạn, vũ khí xe tăng
rồi ra sức sát hại đồng bào ta ở 6 tỉnh biên giới vào thời điểm năm 1979 mà
trong lòng anh em bộ đội chúng tôi sôi sục căm hờn. Ai cũng mong muốn nhanh
chóng tiêu diệt địch để giữ vững bờ cõi biên cương này. Chiến tranh xảy ra là
điều ta không mong muốn vì gây thiệt hại cho cả hai bên, nhưng cuối cùng Trung
Quốc đã phải cho rút quân và ta cũng đã thể hiện thiện chí hòa hiếu với nước
láng giềng này”, tướng Lê Mã Lương kể lại.
Cần sự tôn vinh xứng đáng
Cũng theo tướng Lê Mã Lương, mặc dù diễn ra
không quá lâu như các cuộc chiến chống Pháp, Mỹ những năm trước nhưng về tính
chất, nó thậm chí còn ác liệt hơn bởi còn vô số đồng đội của ông đã anh
dũng hy sinh để bảo vệ từng cao điểm, ngọn đồi nơi rừng xanh núi đỏ chốn biên
cương của Tổ quốc.
Xe
tăng Trung Quốc bị ta tiêu diệt ở Bản Sậy (Ảnh: Mạnh Thường).
|
Ông kể: “Có những trận đánh quân Trung Quốc chỉ
sử dụng pháo bắn sang ta mà gây thiệt hại vô cùng lớn. Do địa hình biên giới có
không gian rộng lớn, kéo dài từ Quảng Ninh cho tới tận Lai Châu – Điện Biên dài
tới hàng hơn 600km nên chiến sự diễn ra rất ác liệt. Có những trận đánh mà
chiến sỹ ta hy sinh gần hết cả quân số một tiểu đoàn, bỏ lại thân xác nơi
bãi mìn, khiến cho việc quy tập hài cốt cũng vô cùng khó khăn”.
“Cuộc chiến tranh tháng 2/1979 cũng nằm
trong chuỗi sự kiện của lịch sử. Lịch sử thì vốn dĩ rất công bằng, phải trả lại
sự công bằng vốn có của lịch sử. Thời gian trước năm 2014, dường như rất ít các
phương tiện thông tin hay sách báo nói sâu và kỹ về sự kiện này.
Nhưng mấy năm gần đây, tình hình có nhiều thay
đổi nên chăng, chúng ta cũng cần nhìn nhận lại cuộc chiến này bằng con mắt
khách quan và đầy đủ hơn. Không tô vẽ cũng không xóa nhòa, chỉ cần làm sáng tỏ
cho đúng tính chất của nó thế là đủ”, Anh hùng Lê Mã Lương nhấn mạnh.
Từng 8 năm gắn bó với mặt trận Tây Bắc, 2 năm
trực tiếp chiến đấu tại Vị Xuyên (Hà Giang), ông hiểu rõ hơn ai hết những mất
mát hy sinh của đồng đội để bảo vệ từng tấc đất, ngọn cỏ nơi biên thùy. Nơi đó,
ẩn trong những vách đá tai mèo dựng đứng, khô khốc kia là những mảnh xương cốt
mà hàng ngàn đồng đội ông vẫn nằm lại để đổi lấy hòa bình cho đất nước. Trong tâm
khảm của vị bộ đội cụ Hồ, ông luôn đau đáu một nỗi niềm chất chứa.
“Tại sao chúng ta lại không tuyên truyền một
cách mạnh mẽ, để cho xứng tầm với một cuộc chiến tranh chính nghĩa bảo vệ biên
giới phía Bắc? Sự hy sinh của các chiến sỹ dù là ở thời đại nào cũng đều đáng
trân trọng và tri ân, miễn sao sự hy sinh đó là vì Tổ quốc này.
Đã đến lúc chúng ta cần phải tôn vinh một cách
đầy đủ, chính trực và đàng hoàng với các liệt sỹ đã hy sinh trong cuộc chiến
này. Cần đưa nội dung này vào trong chương trình giáo dục một cách đầy đủ. Lịch
sử cần trở lại với lịch sử và trả lại những giá trị vốn có của nó”, Anh hùng Lê
Mã Lương nhấn mạnh.
Thảo Phượng – Nhật Minh
__._,_.___
No comments:
Post a Comment