CS Ba Đình nhất trí tăng
cường tin cậy chính trị với quân xâm lược Tàu Fù !!!
Vũ Đông Hà
(Danlambao) -
Lần thứ 9, đại diện cho Ba Đình, Phó thủ tướng CSVN Phạm Bình Minh đã tiếp và
họp với người "đồng chí (hướng)" của Bắc Kinh là Dương Khiết Trì. Tên
Uỷ viên quốc vụ viện của Tàu cộng này là kẻ đã từng thúc giục tập đoàn con cháu
của Hồ Quang rằng "những đứa con hoang
đàng hãy trở về nhà" (1). Sau lần "cha gọi con" ấy vào
tháng 6, 2014, bầy đàn con cháu Ba Đình đã hết hoang đàng và ngoan ngoãn quay đầu
về đất tổ cha. Kỷ niệm năm thứ 2 cho "ngày trở về", cha-con lại gặp
nhau để tiếp tục "nhất trí tăng cường tin cậy chính
trị" theo quan hệ chủ-tớ-cha-con 4 vàng, 16 tốt.
Cha-con nhà họ sản khác giống nhưng chung một
nòi này đã "nhất trí tăng cường tin cậy chính trị" những
gì?
Trước hết, để "tăng cường tin cậy",
2 bên đã nhất trí đồng ý mở thêm Tổng Lãnh sự quán
Tàu tại Đà Nẵng (2). Như vậy bên cạnh Toà Đại sứ ở phía bắc,
Tổng Lãnh sự quán ở phía nam, Tàu cộng nay lại có thêm giang sơn riêng tại khúc
giữa Việt Nam, nơi mà Bắc Kinh đang gia tăng mức độ chiếm đóng bằng những dự án
đầu tư xây dựng, kéo theo những hạ tầng cơ sở, công nhân lẫn lực lượng trá hình
cư ngụ và quản lý những công trường bất khả xâm phạm đối với người Việt Nam.
Một trong những công trình xâm nhập này là dự
án 2,5 tỷ đô la tại Vũng Áng, Hà Tĩnh với 1,000 ha đất dành cho Wei Yu Engineering Group Company Limited, một công ty đăng ký
hoạt động vào đầu năm 1999 nhưng đã dẹp tiệm vào tháng 2, 2002, được Bắc Kinh
sử dụng như là một vỏ bọc nhằm giảm thiểu làn sóng chống Tàu cộng ngày càng gia
tăng của dân Việt, để xâm thực Việt Nam. (3)
Bên cạnh việc thành lập Tổng Lãnh sự quán tại
Đà Nẵng, giới chóp bu Ba Đình đã ký kết cái gọi là “Bản ghi nhớ hợp tác giữa Bộ Tư lệnh Cảnh sát biển Việt Nam và Cục
Cảnh sát biển Trung Quốc” (4). Chỉ có ở Việt Nam là nơi mà chính phủ
của một quốc gia bị xâm lấn lại đi ký kết "bản ghi
nhớ" với quân xâm lược. Đổi lại sự "ghi
nhớ" này, Bắc Kinh đã bôi trơn thêm cho Hà Nội một khoản
viện trợ không hoàn lại trị giá 129,5 triệu nhân dân tệ (gần
20 triệu đô la). Số tiền này để làm gì?
Để dùng cho việc xây dựng Cung Hữu nghị Việt
- Chệt! (4)
"Bản ghi
nhớ" giữa cảnh sát
Việt-cộng và cảnh sát Tàu-cộng được ký kết trong tình trạng Biển Đông bị Bắc
Kinh chiếm cứ và quậy nát, khi mà chính truyền thông lề đảng đã phải loan tin
về tình hình bi đát của Biển Đông:
...
Trước tình trạng đó, báo chí của đảng đã phải
đăng tải:
...
Và:
...
Với tình hình như thế thì ông Thiếu tướng, Phó
Tư lệnh Bộ tư lệnh Cảnh sát biển Việt Nam Nguyễn Văn Sơn đi ký với tên tướng
Tàu Vương Hồng Quang - Phó Cục trưởng Cục Cảnh sát biển Trung cộng "Bản ghi nhớ hợp tác giữa Bộ tư lệnh cảnh sát biển Việt Nam và
Cục Cảnh sát biển Trung Quốc" (5) để làm gì!?
Và "ghi nhớ" cái
gì?
Nội dung "ghi nhớ" cũng
sẽ giống như nguyên nhân gây ra cá chết, như mật ước Thành Đô và những văn kiện
bán nước khác, sẽ là giao kèo chuyển nhượng riêng tư, bí mật giữa cha con nhà
họ sản.
Chuyến đi của Dương Khiết Trì với thành quả là
Tổng Lãnh sự quán Tàu cộng tại miền Trung ra đời, 20 triệu đô mang tiếng cho
không nhưng thực chất là để đám con hoang bỏ công sức ra xây dựng Cung Hữu Nghị
Cha Con, và những điều đàn con hoang phải ghi nhớ để
hành xử cho phải đạo làm con ở Biển Đông là tiếp nối âm mưu của Mao-Hồ-Đặng-Tập:
biến Việt Nam thành một tỉnh lỵ của Tàu.
Mục tiêu này đã được nhắc nhở, "ghi
nhớ", "đi vào chều sâu" một lần nữa trong chuyến đi tháng 6,
2016 của Dương Khiết Trì: "Hai bên đánh giá cao những
tiến triển tích cực trong quan hệ hợp tác giữa hai nước kể từ sau Phiên họp lần
thứ 8 đến nay; nhất trí tăng cường tin cậy chính trị, duy trì trao đổi, tiếp
xúc cấp cao, thúc đẩy hợp tác thực chất có tiến triển mới; phối hợp triển khai
hiệu quả Kế hoạch hợp tác hai Đảng giai đoạn 2016 - 2020" (5)
2020 là chấm dứt giai đoạn.
Sau 2020 là sứ mạng của Mao Hồ được hoàn tất.
Một thời kỳ Bắc thuộc mới bắt đầu mà Bắc Kinh
không cần một tiếng súng.
Xin đăng lại đây một bài đã viết:
Xin đăng lại đây một bài đã viết:
Dương
Khiết Trì: không cần phải đánh Việt Nam chúng nó!
Tại sao phải đánh chúng khi hơn 700km2 vùng
biên giới phía nam của ta đã được chúng dâng cho ta, một nửa Thác Bản Giốc đã
được ta cắm cờ 5 sao, Ải Nam Quan đã trở thành Hữu Nghị Quan mà chúng vẫn cực
kỳ coi trọng đại cục hữu nghị giữa hai đảng và nâng niu gìn giữ để trao lại cho
những thế hệ mai sau của chúng.
Súng đạn nào mãnh liệt bằng phong bì tống vào
miệng chúng để sau đó Đại Hán ta ngồi ngay trên nóc nhà Tây Nguyên, đào mồ xới
mã đất Mẹ của chúng, thải chất độc vào môi trường của chúng và Bộ chính trị của
chúng vẫn khăng khăng đấy là chiến lược đã quyết, là chính sách công nghiệp hóa
hiện đại đất nước không thể ngừng.
Xe tăng đại pháo nào bằng hàng ngàn công trình
xây dựng để những sư đoàn Trung Hoa trong bộ áo công nhân có mặt trên xứ sở của
chúng, kéo dài từ mũi Cà mau cho đến Hữu nghị quan.
Phi cơ, chiến hạm sao bằng 90% gói thầu của
chúng ta đang khống chế nền kinh tế của chúng, hàng hóa thặng dư made in China
đang ở trên thân thể chúng, bàn ăn của chúng, bao tử của chúng, nhà cầu của
chúng.
Tại sao phải đánh chúng khi chỉ cần đóng đường
biên giới là dân của chúng không đủ tiền mua quần áo mặc, thực phẩm, hàng hóa
tiêu dùng, xe dream và giấc mơ thấp hèn của chúng không còn chạy đầy đường, cắt
xăng dầu là cả nước chúng tối đen và chỉ cần một cú nỗ là Tây Nguyên của chúng
sẽ nhuộm bùn đỏ.
Chúng ta không phải đánh, không phải bắn một
viên đạn nào mà vẫn có thể làm sụp đổ thị trường chứng khoán của chúng, làm tan
gia bại sản những tên đồng chí tư bản đỏ mà tài sản vốn liếng có được là nhờ
vào và đang lệ thuộc vào nền kinh tế Trung Hoa made in Vietnam.
Tại sao chúng ta phải đánh!?
Cần gì phải đánh khi cả vùng biển mà chúng gọi
là biển Đông đã, đang và sẽ là sân nhà của chúng ta; khi ngư dân của chúng đi
đánh cá trên vùng biển của tổ tiên chúng mà lấm lét như đi ăn trộm; khi hải
quân của chúng không dám lai vãng trong suốt thời gian giàn khoan khủng của ta
chậm chậm tiến vào và khoan vào lòng biển của chúng nó; khi sự chống trả của
chúng là những lời tuyên bố đã trở thành trò hề trên sân khấu ngoại giao; khi
phản đối của chúng là những cú điện đàm với lãnh đạo ta bằng cái điện thoại
không cắm dây; và chúng ta chỉ cần đuổi chúng ra khỏi nhà của chúng bằng vòi
rồng phun nước.
Cần gì phải đánh để chúng ta trở thành đạo
quân xâm lăng và mang tiếng dưới mắt nhìn của thế giới, làm xấu đi hình ảnh yêu
chuộng hòa bình của Đại Hán. Trong khi chúng ta đã từng bước trong hòa bình
thành công thu tóm từng tấc đất, tất biển, từng vùng đất, vùng biển của chúng
bằng văn kiện do chính chúng ký kết. Trong khi chúng ta vô cùng hiệu quả trong
tiến trình biến chủ quyền của chúng thành vùng tranh chấp, biến vùng tranh chấp
thành vùng khai thác của ta và chúng chỉ dám vừa lên tiếng như chó sủa người
qua đường vừa cúi đầu cam kết tất cả vì đại cục Việt-Trung.
Đó là đối với chúng ta.
Còn đối với dân của chúng:
Cần gì phải đánh khi chúng thay thế ta ngăn
chặn, trấn áp, bắt giam, bỏ tù dân của chúng đứng lên phản đối Đại Hán. Đánh
chúng sẽ khơi dậy lòng yêu nước của dân tộc chúng vốn đã là sức mạnh vô biên
từng đánh bại chúng ta hàng ngàn năm qua. Đảng của chúng đã tích cực giúp chúng
ta tiêu diệt lòng yêu nước của dân tộc chúng trong suốt bao năm qua, đã biến đa
phần dân của chúng thành những đàn cừu chỉ muốn sống trong hòa bình của một
cuộc đời nô lệ. Chúng đang làm tốt!
Chưa bao giờ trong lịch sử bành trướng, chúng
ta có được một đám thái thú địa phương làm tay sai đắc lực và hiệu quả như
chúng. Khi chúng ta có mặt ở biển Đông ngay trước cửa nhà chúng, chúng đã ra
lệnh hải quân của chúng không được bén mảng sợ làm phiền lòng ta. Khi cần đốt
phá, cướp của, giết người để bôi đen những tên biểu tình yêu nước, công an mật
vụ của chúng ngoan ngoãn nghe lời ta tạm lánh. Khi cần cấm ngặt từng tên yêu
nước năng nỗ xuống đường phản đối chúng ta, chúng đã nhiệt tình như những con
chó Tứ Xuyên quên ăn quên ngủ canh gác ngày đêm. Tại sao chúng ta phải đánh
chúng và sau đó phải cai trị dân của chúng? Tại sao ta phải làm công việc đối
phó với 90 triệu dân của chúng trong khi giống cẩu phương nam này làm giỏi hơn
chúng ta?
Chúng ta không cần đánh bởi chúng đã đánh dân
của chúng thế chúng ta.
Chúng ta cũng không cần phải cướp vì chúng đã
tự cướp nước của chúng để dâng để bán và sẽ tiếp tục dâng, tiếp tục bán cho
chúng ta.
Khi cần chúng ta sẽ chuyển quân, kéo đại pháo,
xe tăng chạy vòng quanh biên giới để giúp đảng của chúng nhân danh hòa bình,
ngăn chặn hiểm họa chiến tranh mà trị đám dân muốn vọng động của chúng.
Người đứng đầu Thủ đô đã ra lệnh dân của chúng
rằng:
"Biểu thị lòng
yêu nước, yêu Thủ đô thông qua việc ra sức lao động, học tập, công tác và hưởng
ứng các phong trào thi đua yêu nước nhằm phát triển kinh tế, văn hóa - xã hội,
đảm bảo quốc phòng, an ninh và ổn định đời sống nhân dân..."
Người đứng đầu nhà nước ra lệnh cho dân của
chúng rằng:
"Đoàn kết giúp đỡ
lẫn nhau phát triển sản xuất kinh doanh, nâng cao đời sốngvà góp phần cùng cả
nước bảo vệ chủ quyền thiêng liêng của Tổ quốc theo đúng luật pháp của nước ta
và luật pháp quốc tế...."
Chúng đã làm đúng bổn phận của một chư hầu
trung thành với chính sách trị dân thuộc địa: hãy lo làm giàu và sống yên ổn.
Dân của chúng chỉ được làm giàu và đó là phương thức duy nhất được cho phép để
bảo vệ tổ quốc của chúng.
Không cần phải đánh. Cờ đại Hán của chúng ta
sẽ từ 5 sao thành 6 sao phất phới trên toàn cõi lãnh thổ của chúng. Không bằng
súng đạn mà sẽ bằng những văn kiện ký kết từng phần giao nhượng. Văn kiện sau
cùng là văn kiện chúng ta viết sẵn cho chúng để chúng XIN ký kết được làm một
vùng tự trị trong Đại hán vĩ đại của chúng ta.
*
28.06.2016
________________________________________
Chú thích:
(2) http://tuoitre.vn/tin/the-gioi/20160627/lap-tong-lanh-su-quan-trung-quoc-tai-da-nang/1125727.html
__._,_.___
No comments:
Post a Comment