Minh Đức Lê
Ta là ai?
Nếu một người cứ đứng trên quan điểm phân biệt bạn thù của đảng
cộng sản VN, thì tôi nói thật, hận thu đó không nguôi được.
Vì sao ư? Vì quá
nhục.
Này nhé. Ta chiến đấu vì lý tưởng cộng sản, coi Mỹ là kẻ thù giai
cấp, kẻ thù của hoà bình thế giới. Ta thắng nó với lòng tin rằng chẳng bao lâu
sau thằng tư bản sẽ quỳ gối trước mặt phe cộng sản để cầu xin ân huệ.
Thế mà tất cả những gì ta hy sinh cho cuộc chiến 20 máu lửa đó,
trong phút chốc bỗng biến thành trò cười rẻ tiền.
Chủ nghĩa cộng sản sụp tan
thành mây khói. Nay ta quay lại cầu xin nó, theo đuôi nó xây dựng chủ nghĩa tư
bản, năn nỉ nó công nhận ta là kinh tế thị trường.
Bao thế hệ hy sinh chống Mỹ để thấy những thế hệ sau chiến tranh
lớn lên hướng về văn hoá Mỹ, cuồng Mỹ.
Hoá ra những gì ta làm trong quá khứ đều sai, đều ngu muội , đều
vì ta có tầm nhìn không quá lũy tre làng.
Hỏi như thế có nhục không? Mà nhục như thế thì quên thế nào được.
Nay ta trãi thảm đỏ mời Mỹ quay lại. Cái mặt dày đểu cáng ta biết
giấu vào đâu? Đành phải lôi lại chuyện quá khứ rằng Mỹ giết dân ta.
Thì sao, nó không giết ta để ta giết nó hay sao?
Trong cuộc chiến tranh do ta chủ trương, có thằng nào không phải
là Việt Cộng trong mắt người Mỹ.
Ta sống trong dân, ta giấu vũ khí trong vườn
nhà dân. Dân và ta đều quần đùi đen, áo bà ba đen, tay cầm liềm cắt cỏ mà ÁK-47
giấu trong bờ ruộng. Ta đánh úp nó chết nhăn răng vì nó tưởng du kích ta là dân
lành.
Trong khi đó ta giết chính đồng bào ta, ta trói đồng bào ta như
trói gà, rồi ta chặt đồng bào ta làm ba khúc sau vườn. Ta dùng cuốc đập đồng
bào ta vỡ sọ. Ta chôn sống đồng bào ta sau khi bắt chính họ đào huyệt...
Ta tuyệt đối không nhắc lại chuyện đó. Ta tuyệt đối tìm cách quên
thằng đàn anh Trung Quốc đã giết đồng bào ta còn tệ hơn giết chó, máu chảy
thành sông ở biên giới phía Bắc. Và ta vẫn tiếp tục thờ lạy nó.
Ta là ai? Ta là đảng cộng sản VN.
Ta là thứ cặn bã của dân tộc
này. Ta là thứ mọi rợ đạo đức giả. Ta là loài khỉ đột đã xua đuổi được mọi nền
văn minh để tiếp tục tự sướng với nhau trong bóng tối của thời trung cổ.
Và còn nữa? Hãy chờ xem ta sẽ nghiến nát kẻ thù ( nhân dân ) như
đàn anh Trung Quốc của chúng ta dùng xe tăng xay thịt nhân dân chúng nó thành
thức ăn cho súc vật trên quãng trường Thiên An Môn.
Ta là quái thai thời đại. Ta không xứng đáng đứng ngang hàng với
loài người văn minh trên trái đất này.
__._,_.___
Thái-Dương
Thành, JUN-10-16
Ông buồn, lão chán, cụ
than ...
Tương-lai nước Việt
giang-san thế nào ?
Biết ra sao ? Sẽ về đâu
... ?
Nhấp-nhô ngụp lặn giữa
bao la “Buồn” ?
NP
BUỒN
Buồn lắm ! Nghe bàn “Biên-Bản Thành-Đô”.
Kẻ kéo, người dao ...
xưng mình đốc-tờ ...
Giải-phẫu, phê-bình ...
mỗi người mỗi ý,
Tỏ cao kiến-thức, phô
lắm mưu-mô.
Trên các Diễn-Đàn,
lộ-liễu, công-khai ...
Đầy dẫy nối dáo, bầy chó
tay sai.
Tán dương Cộng-Sản buôn
dân bán nước,
Lạc hướng nhân-tâm
cộng-đồng đó đây.
Việt-Nam hải-ngoại ! Hỡi
đồng-bào ơi !
Đất nước Lạc-Hồng nguy
ngập đến nơi.
Hà-Nội rước Tàu di quân
trú đóng,
Xây nền, dựng mống,
củng-cố muôn nơi.
Còn vỏn-vẹn, ngắn-ngủi,
chỉ bốn năm,
Lặng-lẽ bàn-giao nguyên
nước Việt-Nam,
Hợp-thức-hóa trở thành
khu tỉnh-lỵ,
Phụ-dung giặc Bắc, Hán
cẩu tham-lam.
Hỡi công dân Việt ! Con
cháu Triệu-Trưng,
Ngô-Quyền, Hưng-Đạo, đại
đế Quang-Trung,
Dâu có lý hèn sống đời
nô-lệ,
Mặc Tàu câu cổ, đè cưỡi
trên lưng ?
Hãy rỉ tai nhau từ trẻ
tới già,
Cứu nước đừng coi là
chuyện nhởn-nha ...
Rắn phải có đầu, biển
người, biển sóng ...
Thích huyết ăn thề
nguyền cứu quốc-gia.
Chỉ khi Đông hải thành
một nghĩa-trang,
Chôn đảng Cộng-Sản cờ đỏ
sao vàng,
Tái xây Dân-Chủ cờ vàng
sọc đỏ,
Việt-Nam hùng sử khởi
lại đầu trang.
TDT, JUN-10-16
Ngô-Phủ
Ước chi :
Nhất trí toàn dân trừ Việt-cộng,
Đồng tâm cả nước đập
Tàu-phù.
Ngô-Phủ
__._,_.___
No comments:
Post a Comment