Khác với tất cả các đại hội đảng trước đây, kể cả trong những giai đoạn mờ khói chiến tranh, một lễ xuất quân và diễn tập chống khủng bố đã diễn ra tại Hà Nội với con số 5300 công an đủ loại, la liệt xe bọc thép, xe gắn súng trên nóc, xe gắn bệ nâng, xe phá sóng, xe liên lạc, xe chữa cháy, v.v… Mức tốn kém lên đến hàng nghìn tỉ đồng. Đặc biệt tạo ấn tượng sâu đậm là cảnh diễn công an giải phóng các con tin bị nhóm khủng bố đầy súng ống bắt lên một xe buýt, và cảnh chống lại một đám đông với hàng ngàn gậy gộc, củi lửa.
Công luận khá ngạc nhiên khi đọc tin này vì lãnh đạo luôn khẳng
định “tình hình bình ổn” tại Việt Nam, và lúc nào công an cũng đã đập tan mọi loại
“phản động” trong trứng nước. Vậy ai là kẻ khủng bố? Ai có khả năng khủng bố
Đại hội đảng CSVN sắp tới?
Câu
trả lời đầu tiên: dứt khoát không thể là dân oan. Trong suốt những năm qua, bà con dân oan, đa
số là phụ nữ, thiếu niên, người cao tuổi, sống tiều tụy dưới những tấm bạt che
ở lề đường mà vẫn bị công an, trật tự cướp đi. Họ không có một tấc sắt trong
tay và cũng chẳng hề dùng gậy gộc. Thực tế này khác quá xa đám đông mà công an
diễn kịch trong buổi thực tập vừa qua. Hơn thế nữa, cũng trong suốt những năm
qua, con số bà con dân oan tụ tập được tại Hà Nội để phản đối bất kì chuyện gì
chưa bao giờ lên quá ba trăm người. Ở đâu ra đột nhiên có con số hàng ngàn,
chục ngàn người bạo động như công an diễn tập?
Câu
trả lời kế tiếp: cũng dứt khoát không thể là ISIS hay các tổ chức hồi giáo quá
khích. Đơn giản là vì số
người theo đạo Hồi tại Việt Nam quá nhỏ, sống quá xa Hà Nội, và rất hiền lành,
không dính dáng gì đến các nhóm hồi giáo quá khích quốc tế. ISIS lại càng không
có lý do gì để đưa người đến Việt Nam khủng bố vì cả vị trí địa lý lẫn mức độ
ảnh hưởng quá thấp của Việt Nam trên trường quốc tế, cũng như đối với các nước
mà ISIS coi là kẻ thù. Ngay cả các nhóm Hồi giáo Ngô Duy Nhĩ mà Trung Quốc cố
dán nhãn khủng bố cũng chẳng dùng Việt Nam làm bàn đạp vì quá dễ bị lộ và chẳng
tạo được tác động gì. Ngư dân Việt đang chết hàng tuần, hàng tháng dưới tay
khủng bố Tàu trên Biển Đông vẫn chẳng tạo được áp suất gì lên nhà nước Việt Nam.
Hơn thế nữa, nhà nước còn cho cán bộ đến bịt miệng các nạn nhân, không cho làm
lớn chuyện. Thế thì bắt con tin nhằm áp lực nhà nước Việt Nam có ích gì?
Vậy còn ai khác dám khủng bố Đại Hội XII?
Trước khi trả lời câu này, cần mở ngoặc nói về 2 phe cánh chính
đang kình nhau trước thềm Đại Hội XII. Khá nhiều người đang chia họ thành cánh
thân Mỹ và thân Tàu. Nhưng nếu nhìn kỹ hơn, cách phân chia này không hợp lý vì
cả 2 phe đều có hướng hành xử rất giống nhau trong quan hệ với Mỹ và Tàu:
– Tất cả các nhân sự chính của 2 phe đều đang cất giữ tài sản và chuẩn
bị cho ngày hạ cánh ở Mỹ và các nước đồng minh cật ruột của Mỹ. Họ dư biết các
cơ quan FBI, Bộ Nội An, Bộ Tư Pháp của Mỹ và các cơ quan tương tự tại các nước
phương Tây có khả năng truy nguồn các tài sản của họ, nhưng họ vẫn chọn vì đó
là những nơi an toàn duy nhất. Vì vậy, quan chức thuộc cả 2 phe đều muốn “chơi”
với chính phủ Mỹ.
– Cùng lúc, cả 2 phe đều muốn dựa vào Tàu để giảm bớt áp suất dân chủ,
nhân quyền, mà họ gọi là “diễn biến hòa bình” của Mỹ, ăn dần vào thân thể. Dựa
vào Tàu sẽ kéo dài thêm tuổi thọ của chế độ được năm nào tốt năm đó. Vì vậy,
mỗi khi có các quan lớn của thiên triều đến, hay khi Tập hoàng đế triệu hồi,
lãnh đạo của cả 2 phe đều răm rắp đến thủ phục đầy đủ. Trong nhiều năm dài suốt
từ thời Mao Trạch Đông, Bắc Kinh luôn theo chính sách nuôi dưỡng, phủ dụ, ban
bố quyền lợi cho ít là 2 phe kình nhau ở thượng tầng đảng CSVN.
Nhưng nay chính sự hằn thù quá thâm sâu giữa 2 cánh lãnh đạo đảng
– đang lan đến cả hàng gia đình và con cái của cả 2 phía – cùng với sự có mặt
của Hoa Kỳ tại Việt Nam, đã dồn Bắc
Kinh vào thế phải chọn một trong hai nếu không muốn mất cả hai. Với chuyến
đi của Nguyễn Sinh Hùng sang chầu Tập Cận Bình ngay sau Hội Nghị 13 và được dẫn
đi bái Mao Trạch Đông rồi sau đó ra về ca ngợi mối tình hữu nghị Việt – Trung,
ai cũng có thể thấy Bắc Kinh đã dứt khoát và công khai chọn phe nào rồi.
Phe ông Nguyễn Tấn Dũng, sau mấy năm liền đeo đuổi chiến thuật vừa
làm eo với những câu tuyên bố thuộc loại “không đổi lấy quan hệ viển vông”, vừa
làm lành với những quyết định cho mở thêm các khu biệt lập của hàng chục ngàn
“công nhân” Tàu tại từng tỉnh, cũng như ôm hôn thắm thiết từng quan lớn từ Bắc
Kinh như Dương Khiết Trì cho báo chí chụp hình, nay đã chính thức bị Bắc Kinh
từ khước, không nhận làm thuộc hạ nữa.
Và đó mới là lý do đằng sau 2 tình huống đã được diễn tập tại sân
vận động Mỹ Đình. Phe “mất chủ” của ông Dũng, dựa hoàn toàn vào công an, muốn
dằn mặt đối thủ và chứng minh rằng họ có đầy đủ súng ống, phương tiện và nhân
lực để chống lại cả 2 loại chiến thuật quen thuộc của Trung Quốc:
– Chiến thuật thứ nhất, các đội đặc công Trung Quốc nhân danh
chống khủng bố ở nước ngoài theo luật mới vừa được Bắc Kinh thông qua, hay ngay
cả hợp tác với đặc công quân đội Việt Nam để xông vào bắt các các lãnh tụ thuộc
phe ông Dũng tại Đại hội XII, để rồi cánh ông Trọng buộc lên họ đủ loại tội
trạng trước khi đem đi giam giữ. Khi dùng đúng chữ “diễn tập chống KHỦNG BỐ”,
ông Dũng muốn chỉ thẳng mặt điều luật mà Bắc Kinh vừa thông qua.
– Chiến thuật thứ nhì, Bắc Kinh dùng “biển người” bao gồm hàng vạn
công nhân Trung Quốc đang đóng sẵn quanh vùng Hà Nội. Hàng vạn người này sẽ giả
dạng dân chúng Việt Nam tràn vào Đại hội đảng XII và cũng tiến hành các việc
nêu trên. Khối người này chắc chắn sẽ không chỉ đem theo gậy gộc mà còn có cả
AK và lựu đạn.
Tóm lại, chữ “chống khủng bố” ở đây chỉ diễn tả nỗi lo lắng tột
cùng của phe không được Bắc Kinh chọn. Họ không đang lo sợ viển vông. Đã có rất
nhiều đòn đe dọa từ ngoài khơi đến trong bờ, nhưng rõ ràng nhất vẫn là việc
thông qua luật mới chống khủng bố của Bắc Kinh như một món quà cho ông Nguyễn
Sinh Hùng đang đứng trên đất Tàu. Và với hiện trạng Bộ trưởng Quốc phòng chuyên
bênh vực Tàu, Phùng Quang Thanh, đang đứng cùng phe với ông Nguyễn Phú Trọng,
cánh ông Dũng không thể an lòng dù đã mánh lới thay thế gấp rút được 2 ông
tướng cao nhất của Bộ Tư lệnh Thủ đô Hà Nội.
Liệu các đòn dằn mặt tiền Đại Hội này có đủ để chận đứng các ý đồ
của phe đang đeo lủng lẳng ấn tấn phong của Bắc Triều không? Đặc biệt khi cả 2
cánh đều biết rõ chiêu thức: yếu chỗ nào thì phải dương oai diễu võ khỏa lấp
chỗ đó.
Bắc Kinh lại càng rành rẽ cái trò Trương Phi quậy bụi mù để giả bộ
đông quân. Nhiều Tào Tháo đang mỉm cười ở Trung Nam Hải.
__._,_.___
No comments:
Post a Comment